Chương 60: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (1)
Chương 60: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (1)Chương 60: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (1)
Tên thủ lĩnh nhìn gã râu quai nón trong đoàn mình đã hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, lúc này đã cảm thấy giận dữ không có chỗ phát tiết, tiểu nha đầu này cũng quá mức bá đạo, vậy mà còn dám lừa bịp bọn hắn.
Nam nhân râu quai nón trong đoàn người của hắn ta có vẻ cũng sắp mất mạng, hắn ta còn chưa đòi bồi thường tiên thuốc!
Nhưng tình thế còn mạnh hơn người, hắn ta không thể không cúi đầu.
Hắn ta nhìn đệ đệ của gã râu quai nón, nói: "Nhị Phúc, người là do ca ca của ngươi đẩy, ngươi đi lấy chút bạc bồi thường cho người ta đi."
Trong lòng người tên Nhị Phúc rất không phục, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để thể hiện.
Hắn ta bất đắc dĩ móc ra mười mấy đồng tiền ném cho Lý Kim Quang: "Lão già, ta cho ngươi tiền thuốc."
Lý Kim Quang nhận lấy mấy đòn tiền, bỏ vào túi.
"Nữ hiệp, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?" Thủ lĩnh đoàn chạy nạn kia thận trọng hỏi.
Vẻ mặt Cố An Nhiên lãnh đạm, không nói gì. Tên thủ lĩnh tưởng rằng nàng đã băng lòng, vội vàng ra hiệu cho những kẻ dưới quyền nhanh chóng rời đi.
Nhưng không biết từ lúc nào cây rìu đầu phượng đã xuất hiện trong tay Cố An Nhiên.
Nàng cầm cây riu có mào trong tay, nhắm ngay một cái cây khá rậm rạp, ném mạnh cây rìu qua đó
"Rắc!"
Cây lớn bất ngờ đổ xuống, tung bụi đất lên.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cái cây đổ.
Thủ lĩnh đoàn chạy nạn bên kia đã sắp khóc, răng va cầm cập vào nhau: "Nữ hiệp, nếu ngươi có yêu cầu gì khác thì cứ nói thẳng! Đừng doạ người như vậy! Không phải chúng ta cũng bồi thường tiền cho các ngươi rồi sao?"
Những người khác dưới tay hắn ta cũng không hơn gì hắn ta, hai chân họ không ngừng run rẩy.
Cố An Nhiên không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cái cây đổ, lấy lại cây rìu của mình.
Nàng nói một cách thờ ơ, từng chữ một: "Con người ta, ghét nhất người khác không có mắt tới quấy ray ta."
"Hôm nay tâm tình ta rất tốt, sẽ không so đo với các ngươi, nhưng nếu như có lần sau, tất cả các ngươi đều phải chết." "Cút!" Cố An Nhiên quát lớn một tiếng.
Những người kia lăn lộn bỏ chạy, không còn kiêu ngạo như khi đối mặt với những đoàn chạy nạn khác nữa.
Bởi vì ở đây có một nữ nhân rất khó trêu chọc, giết người dễ dàng như thái rau.
Sau khi đám người kia đã bỏ chạy, Cố An Nhiên ung dung cầm lấy tay cầm xe đẩy, nói: "Lên đường thôi. Ta đi đi một vòng quanh ngôi làng này, không có thứ gì dùng được cả, người ta đã chuyển đi sạch sẽ rồi."
Trải qua chuyện vừa rồi, Lý Kim Quang đã có cái nhìn mới về vấn đề tuyến đường đi.
Ông ấy bước tới chỗ Cố An Nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "An Nhiên cô nương, ngươi nghĩ bây giờ chúng ta tiếp tục đi lên núi thì thế nào?"
Đường núi tuy rằng khó đi, đôi khi có dã thú, nhưng so với việc gặp phải đoàn người chạy nạn đông đảo như vậy, vẫn an toàn hơn nhiều.
Cố An Nhiên hơi khựng lại, chỉ vào ngọn núi cách đó không xa về phía nam: "Đoạn đường này không thể đi đường núi được."
Lý Kim Quang không hiểu: "Tại sao?" Dau là núi, tại sao đoạn đường này không thể đi đường núi?
Mấy ngày nay Lý Kim Quang cũng coi như không gây thêm phiền toái gì cho Cố An Nhiên. Ngược lại, đôi khi ông ấy còn có thể giúp đỡ nàng, cho nên nàng đối với Lý Kim Quang kiên nhẫn hơn rất nhiều.
"Địa chất ở đây khác với phủ Bắc An, trên núi phần lớn là vách đá, có rất ít cây cối."
"Ta sống ở đâu cũng được, nhưng rất nhiều người không thể sống được." Nàng nhàn nhạt giải thích.
Lý Kim Quang nhìn ngọn núi phía nam, quả nhiên là đồi núi trọc, còn rất cheo leo.
Đúng là núi ở mỗi nơi là khác nhau. không phải ngọn núi nào cũng dễ leo.
Nhưng nếu tình hình trên núi đã như vậy, thì càng đi về phương nam, khả năng gặp phải lưu dân và giặc cỏ sẽ càng lớn.