Chương 61: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (2)
Chương 61: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (2)Chương 61: Ghét Nhất Người Không Có Mắt. (2)
Đoàn chạy nạn bọn họ đúng là khá đông người, nhưng lão nhân, hài tử cũng không ít.
Cũng không thể chỉ dựa vào một mình An Nhiên bảo vệ họ, nàng là một cô nương sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Kim Quang nảy ra một ý tưởng.
Ánh mắt ông ta rơi vào Cố An Nhiên, nhưng lại có chút xấu hổ không dám mở miệng.
Cố An Nhiên trầm giọng nói: "Co chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Lý Kim Quang trầm ngâm một lát, xấu hổ xoa xoa tay, sau đó nói: "Ta nghĩ, đám người chúng ta vốn đều là nông dân, thân thể tương đối cường tráng, nhưng lại không có kỹ năng chiến đấu, còn thiếu sót một chút."
"Con người luôn phải dựa vào chính mình, không thể để một mình ngươi bảo vệ một đoàn người như vậy, ta muốn đám nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh theo ngươi học võ công, không biết ngươi có chịu dạy bọn họ không?”
Cố An Nhiên hơi nhíu mày: "Ta chỉ đang bảo vệ lão phu nhân cùng Đại Bảo, Điềm Nha thôi."
Lý Kim Quang: An Nhiên chỉ đang mạnh miệng thôi... Ta hiểu mà.
Im lặng một lúc, Lý Kim Quang thuận theo lời Cố An Nhiên nói: "Được, được, ngươi đang bảo vệ lão phu nhân, cho nên thôn dân chúng ta nhất định phải học được cách tự bảo vệ mình, ngươi có thể dạy không?"
"Được, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, dạy một canh giờ."
Cố An Nhiên thực ra khá thích Lý Kim Quang này, tính cách luôn cố gắng hết sức có thể tự lục cánh sinh.
Dù sao trước sau gì nàng cũng phải rời đi, bọn họ ở thời loạn thế, nếu có thêm nhiều người biết đến công phu thì an toàn của ba người lão phu nhân sẽ được đảm bảo hơn.
Lý Kim Quang thấy Cố An Nhiên đồng ý, lập tức trở nên vui mừng.
"Được, vậy tối nay ta sẽ bắt đầu sắp xếp người tới học công phu với ngươi."
"Được." Cố An Nhiên đáp lại, tự mình đẩy xe về phía trước.
Bọn họ đi bộ thêm hai canh giờ nữa, mặt trời đã ngã về tây, cũng sắp lặn rồi.
Đến một ngã ba đường, Lý Kim Quang ra lệnh cả đoàn người dừng lại.
Ông ấy chạy đến bên cạnh Cố An Nhiên: "Bây giờ chúng ta nên đi thế nào, An Nhiên cô nương?” Bây giờ Lý Kim Quang đã hoàn toàn xem Cố An Nhiên là tâm phúc của mình, luôn cảm thấy đi theo Cố An Nhiên mới có thể sống sót.
Cố An Nhiên hơi xoay người, cẩn thận quan sát tình hình đường đi.
Có một con đường lớn, trên đó có những dấu vó ngựa còn mới bên cạnh dấu chân người.
Hơn nữa, dấu vó ngựa là dấu in sâu của vó sắt, không phải thứ mà người bình thường có thể nuôi được.
Trong thời loạn thế, người còn sở hữu được những thứ này hoặc là vô cùng giàu có quyền lực, hoặc họ là những kẻ ác cướp bóc đốt giết.
Thời thế này, lưu dân rách rưới và giặc cỏ rất đáng sợ.
Những người có thể duy trì vẻ hào nhoáng trong loạn thế cũng rất đáng sợ, phải có sức mạnh tuyệt đối mới có thể giữ được những thứ này trong loạn thế.
"Ta sẽ dẫn lão phu nhân đi đường nhỏ, còn các ngươi thì tùy." Cố An Nhiên bày tỏ suy nghĩ của mình.
Đây chỉ là suy nghĩ của nàng, nếu có người nào đó không muốn thì nàng cũng không ép buộc.
Lý Kim Quang cảm thấy cảm thấy trải qua nhiều chuyện như vậy, có lẽ mọi người đều tin tưởng vào lời nói của Cố An Nhiên. Ông ay vẫy tay về phía mọi người rồi nói: "Vậy chúng ta cũng đi đường nhỏ, nghe theo An Nhiên cô nương."
Nhưng có một số người ở Triệu Gia thôn lằng nhà lằng nhằng không muốn khởi hành.
"Vì sao nhất định phải đi đường nhỏ? Đường nhỏ cỏ cây rậm rạp như vậy, không biết trên đường có thứ gì không.”
"Hơn nữa, chúng ta đông người như vậy lại đi đường nhỏ, còn phải ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu. Nếu đi theo đường lớn, có khi còn tìm được một ngôi làng nào đó sẽ có phòng để tá túc."
"Đúng vậy, trên con đường này dấu vết đều còn rất mới, có nghĩa là phía trước có rất nhiều người, chắc chắn là an toàn. Tại sao đường tố không đi mà phải đi vào con đường nhỏ đó?" Người Triệu Gia Thôn phụ hoa.