Chương 62: Xin Từ Biệt (1)
Chương 62: Xin Từ Biệt (1)Chương 62: Xin Từ Biệt (1)
Lúc này, cách đó không xa có một đoàn người chạy nạn, ước chừng khoảng hai mươi ba mươi người.
Nhìn thấy đoàn lớn khoảng một hai trăm người dừng lại ở ngã ba đường này, ban đầu có chút sợ hãi, tránh xa xa.
Thấy bọn họ không nhúc nhích, mới dám tiến lại gân hơn một chút.
Người dẫn đầu đoàn bên kia hỏi: "Trời sắp tối rồi, các ngươi đứng đây làm gì?"
"Nghe người ta nói trên đường này thường xuyên có mã tặc, ban đêm ở đây nghỉ ngơi không tốt đâu."
Hắn ta cũng là người tốt bụng, tất cả mọi người đều là rời xa quê hương, có thể nói giúp được gì thì nói.
Thấy người kia có vẻ quen thuộc với nơi này, thôn dân Triệu Gia thôn vội vàng hỏi: "Các ngươi muốn đi đâu vậy? Tối nay định nghỉ ngơi ở đâu?"
Người dẫn đầu nói: "Phía trước không xa có một trấn. Chúng tôi dự định chạy thêm một đoạn rồi sẽ nghỉ ngơi trong trấn."
"Ta nghe nói trong trấn kia có rất nhiều người, bách tính trong trấn tự tổ chức đối phó với giặc cỏ và thổ phỉ, là nơi rất an toàn, ta muốn đi đến trấn kia nhìn xem, nếu chỗ đó thật sự tốt như vậy, bọn ta sẽ sống ở đó."
Mấy người ở Triệu Gia thôn vốn đã ngo ngoe đối nghịch, lại thêm mấy ngày chạy nạn liên tiếp, đã mệt mỏi đến cùng cực, bây giờ nghe thấy có một nơi có thể định cư, tất nhiên không muốn đi theo đường nhỏ với Cố An Nhiên.
Lúc này, có mấy nam nhân dẫn theo người nhà đứng dậy, chắp tay hướng về phía Lý Kim Quang, vẻ mặt có chút khinh thường nói: "Những ngày qua đã phiền người hao tâm tổn sức, nhưng sau này chúng ta sẽ không đi cùng đường với nhau nữa, nhà ta sẽ đi theo vị đại ca này."
Lý Kim Quang tính toán một chút, tổng cộng có bốn gia đình của Triệu Gia thôn đã rời đi, hết thảy gần ba mươi người.
Đối với đoàn người chạy nạn cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên, làm người ai có chí nấy, luôn có những ý kiến trái ngược nhau, chia tay sớm một chút cũng là chuyện tốt.
"Được, vậy các ngươi cứ đi theo bọn họ lên trấn đi"
Vẻ mặt ông ấy nghiêm túc liếc nhìn những người đang ồn ào phía sau, lớn tiếng nói: "Còn ai muốn tới đó, bây giờ có thể đi theo."
"Nếu lần này các ngươi không đi theo bọn họ, sau này ta không muốn nghe những chuyện không tuân theo sắp xếp." Sau khi nghe Lý Kim Quang nói như vậy, lại có thêm hai gia đình nữa ở Triệu Gia thôn đứng lên, cũng khoảng mười mấy người.
Từng này người rời đi cũng đã là một nửa Triệu Gia thôn.
Người ở Cố Gia thôn và Lý gia thôn lại đồng thanh nói: “An Nhiên cô nương di đâu, chúng tôi sẽ đi theo, đều nghe theo nàng ấy."
Trước đây những người không nghe lời An Nhiên cô nương đều có kết cục bi thảm, không phải những người ở Triệu Gia Thôn không biết, vậy mà bọn họ vẫn làm như vậy, đúng là phụ lòng Thọ Tinh, chán sống rồi.
Lý Kim Quang gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi đường nhỏ, núi dài sông rộng, chúng ta xin từ biệt."
Mấy chục người ở Triệu Gia thôn làm ầm ï một phen đã đi theo đoàn người chạy nạn khác.
Cố An Nhiên nhìn một chút, phát hiện những gia đình tách ra đều là những người ngày thường làm việc lén lút, luôn thích giở trò, hơn nữa, vì chuyện của Triệu Đại Phúc và Triệu Hắc Oa nên những người này vẫn ngấm ngầm chỉ trích nàng, không ít lần ở sau lưng nói nàng thấy chết không cứu.
Nhưng có rất nhiều người thích tìm đường chết, nàng thật sự không thể cứu được.
Hơn nữa, một nhà thôn trưởng Triệu gia thôn cũng nằm trong số đó.
Những người có quan hệ tốt với thôn trưởng Triệu Gia thôn đều ít nhiều có ác ý, nếu còn ở lại đoàn người chạy nạn sẽ là mầm mống tai hoạ, chia ra thì chia ra đi. ...
Đoàn người chạy nạn khác lại không ghét người của Triệu gia thôn, dù sao thì nhiều người cũng an toàn hơn.
Thậm chí, người đứng đầu đoàn người chạy nạn kia còn phàn nàn mấy câu: "Sao thời thế này mà các ngươi còn muốn tự chuốc lấy khổ chứ? Đi đường lớn không tốt hơn sao? Trên đường nhỏ có khi còn gặp phải yêu ma quỷ quái gì nữa đấy!"