Chuong 612: Giao Phu Nhan Cac Nguoi Ra. (1)
Chuong 612: Giao Phu Nhan Cac Nguoi Ra. (1)Chuong 612: Giao Phu Nhan Cac Nguoi Ra. (1)
Cố An Nhiên cau mày thành chữ xuyên: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ngươi và Du Nương lại thành ra thế này?"
"Mau đưa họ vào nhà." Cố An Nhiên chỉ vào phòng Du Nương ra lệnh.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn Nhị Cường nói: "Đi, tìm đại phu tới đây, ta sẽ cho Du Nương một viên thuốc giữ mạng trước."
Thuốc đó là Mặc Nương đưa cho, tổng cộng chỉ có ba viên, một viên cho Đại Cường, một cho Nhị Cường, còn một cho Cố An Nhiên.
Đôi mắt Nhị Cường có chút rưng rưng, nhưng hắn ta cũng biết đây không phải lúc hành động theo cảm tính, quan trọng nhất là phải cứu Du Nương trước.
Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu đặt Du Nương nằm lên giường của nàng ấy, Cố An Nhiên hòa tan viên thuốc giữ mạng trong nước rồi đút từng miếng vào miệng Du Nương.
Nàng vừa mớm thuốc cho Du Nương, vừa chỉ vào một lọ thuốc trị thương khác trên bàn nói: "Chưởng quỹ cũng nên uống một viên đi."
"Du Nương, sao lại thành ra thế này?" NÀng hỏi. Cố An Nhiên biết rất rõ Du Nương có thân thủ không tệ, có thể đả thương nàng ấy thánh ra như vậy, hoặc là đối phương rất mạnh hoặc là có rất nhiều người.
Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu tức giận nói: "Là phu nhân tổng quản Lý Anh, hôm nay nàng ta đã đến Tao Nhã Lâu.'
"Nàng ta là cố ý đến đập phá, nhìn thấy bất cứ người nào bán lưu ly đều bắt lấy đánh một trận."
"Lý Anh? Có phải là thành chủ thành Nghiệp không? Hắn ta không phải là thái giám sao? Sao lại có phu nhân?" Ánh mắt Cố An Nhiên lạnh lùng hơn một chút.
Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu thở dài một hơi: "Đúng vậy, nếu không phải vì thái giám nắm quyền, nước Đại Tuyên làm sao có thể trở thành bộ dạng như ngày hôm nay?”
"chuyện này, ta vẫn phải khuyên cô nương một câu, nên bỏ qua đi, đây không phải người chúng ta có thể chọc vào."
"Người phía sau chúng ta cũng không thể đắc tội hắn." Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu còn bổ sung một câu. .
"Phủ đệ của Lý Anh ở đâu?" Cố An Nhiên trực tiếp hỏi, không thèm để ý đến lời nói của chưởng quỹ Tao Nhã Lâu.
Thấy Cố An Nhiên nhất quyết như vậy, chưởng quỹ Tao Nhã Lâu vẫn phải nói cho nàng biết: "Ngôi nhà thứ nhất, phố Đằng Hoàng."
Đêm qua Vũ phu nhân nghe Lý Anh kể khổ, từ sáng sớm đã đi khắp Tuyên Thành để tìm người mua bán lưu ly để gây chuyện.
Khiến phu quân chịu thiệt trước mặt hoàng đế thì nàng ta sẽ lấy mạng những kẻ buôn bán lưu ly!
Hơn nữa, nàng ta biết rất rõ, nàng ta làm như vậy bất kể là đắc tội ai, Lý Anh đều sẽ giúp nàng ta xử lý.
Bởi vì đây chính Lý Anh cũng muốn làm như Vậy.
"Đa tạ chưởng quỹ đã nói mọi chuyện với ta. Cố An Nhiên nói.
An tình chưởng quỹ đưa Du Nương về đây, chờ ta rảnh tay sẽ quay lại báo đáp. Nếu không có chuyện gì, chưởng quỹ có thể quay về chữa trị vết thương đi."
Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu chắp tay về phía Cố An Nhiên, nhận lấy viên thuốc, dẫn thuộc hạ rời đi.
Mọi người đã biến mất.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, hắn ta ra lệnh: "Đi nói với Tiểu Quận vương, Cố cô nương nhìn thấy người của mình bị thương, đã hỏi địa chỉ của Lý Anh”
"Về phần Tiểu Quận vương sẽ làm gì, thì không phải việc ta có thể quản được." Chưởng quỹ Tao Nhã Lâu thở dài một hơi.
Tuy nhiên, hắn ta không hy vọng Tiểu Quận Vương vì hồng nhan mà giận quá mất khôn, nếu không hắn ta sẽ mất đi chỗ dựa này, Tao Nhã Lâu sẽ không thể có chỗ đứng ở Tuyên Thành.
Người đi theo chưởng quỹ Tao Nha Lâu nhận mệnh, đi đưa tin cho Tiểu Quận Vương.
Nhị Cường đưa đại phu đến, sau khi chẩn mạch cho Du Nương, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may, vị cô nương này đã cho uống thuốc kịp thời."
"Tính mạng của bệnh nhân đã được cứu, chỉ cần chăm sóc một thời gian là được. ta sẽ kê đơn thuốc ngươi cho nàng ấy uống."
Nhị Cường có chút lo lắng nói: "Đại phu, khi nào Du Nương mới có thể tỉnh lại?"
Đại phu thở dài nói: "Chuyện này không thể nói chính xác được, phải xem máu ứ trong đầu khi nào mới tan."