Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613: Giao Phu Nhân Các Ngươi Ra. (2)

Chương 613: Giao Phu Nhân Các Ngươi Ra. (2) Chương 613: Giao Phu Nhân Các Ngươi Ra. (2)Chương 613: Giao Phu Nhân Các Ngươi Ra. (2)

Nghe vậy, Nhị Cường siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói lời cảm tạ với đại phu: ”Đa tạ đại phu đã cho ta biết."

Sau khi đại phu rời đi, Nhị Cường đã đi tới y quán bên ngoài mua thuốc về sắc cho Du Nương.

Sau khi đút thuốc cho nàng ấy uống xong, Nhị Cường mới hỏi: "An Nhiên cô nương, Du Nương đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cố An Nhiên thấy Du Nương tạm thời không có gì đáng ngại, mới chậm rãi đứng dậy, nhìn Nhị Cường nói: "Ngươi ở lại đây chăm sóc Du Nương."

"Về phần người đã làm tổn thương Du Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Nói xong, nàng cầm cây rìu đầu phượng trên tay, đi thẳng đến phố Đằng Hoàng.

Đến trước cổng Lý phủ, Cố An Nhiên đằng đằng sát khí nhìn người gác cổng.

Người gác cổng tỏ vẻ kiêu ngạo nói: "Nha đầu từ đâu đến, lại không hiểu..."

Hắn ta chưa kịp nói xong hai chữ "quy củ", Cố An Nhiên đã đứng dậy, đã một cước vào người gác cổng, khiến hắn ta kêu lên một tiếng rồi bay rất xa.

Khi người gác cổng khác nhìn thấy điệu bộ này, liền biết là người này tới đây gây chuyện, hắn ta dùng đôi chân yếu ớt bò vào trong nhà hét tol

"Người đâu! Có người đang giết người ở ngoài cổng!" Hắn ta tiện tay đóng cánh cổng nặng nề của Lý phủ lại.

Cố An Nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh, nhìn cánh cửa gỗ nặng trịch đang đóng chặt, dùng dị năng nhẹ nhàng đạp một cước.

Cánh cửa gỗ nhìn rất chắc chắn đổ ầm xuống, người gác cổng báo tin kia bị kẹp dưới cánh cửa.

Cố An Nhiên nhấc chân, bước từng bước một bước lên cánh cửa gỗ, nhìn về phía đám thị vệ trong Lý phủ.

Nàng lạnh lùng nói: "Giao phu nhân các ngươi ra đây, ta có thể tha mạng cho các ngươi!"

Khi những người bảo vệ này nghe nói như vậy, giống như nghe được một chuyện cười.

Giao phu nhân ra, bọn họ mới có thể mất mạng, nữ nhân này một mình lại dám mạnh miệng như vậy, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.

"Các huynh đệ, tiến lên!" Người thị vệ dẫn đầu giơ vũ khí lên.

Tất cả thị vệ đều lao tới bao vây xung quanh Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên không hề sợ hãi chút nào, giơ cây rìu đầu phượng trong tay lên bước một bước là chặt một nhát!

Chỉ trong nửa khắc, toàn bộ thị vệ của Lý phủ đều chết sạch, chỉ còn lại mấy nha hoàn và gã sai vặt nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.

Bọn họ không dám nói một lời, sợ nữ sát thần trước mặt không vui sẽ chặt đầu mình xuống.

Mấy vũ cơ và tiểu thiếp do Lý Anh nuôi đều trốn trong phòng mình, không dám ra ngoài.

Tình cờ có một hai người đi dạo trong hoa viên Lý phủ, lúc này đã sợ đến mức suýt tè ra quần.

Vì không biết Vũ phu nhân sống ở chỗ nào, Cố An Nhiên túm lấy cổ áo của một nữ nhân hỏi: "Phu nhân các ngươi ở chỗ nào?"

Người kia hoảng sợ nói: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"

Cố An Nhiên lạnh lùng nói: "Ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta đến nơi ở của Vũ phu nhân."

Người kia gật đầu như giã tỏi: "Ta dẫn ngươi đi! Ta dẫn ngươi đi!"

Dù sao nàng ấy muốn Vũ phu nhân chết cũng không phải chỉ mới một hai ngày, khi tổng quản đại nhân hơi sủng ái nàng một chút, Vũ phu nhân sẽ tìm mọi cách để gây sự với nàng ấy.

Cố An Nhiên kề cây riu đẫm máu lên cổ nữ nhân,Dẫn đường đi, đừng giở trò lừa gạt, nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận khi sinh ra trên thế gian này."

Nữ nhân kia run rẩy như cầy sấy nhưng vẫn đi trước dẫn đường cho Cố An Nhiên.

Nàng ấy dừng lại trước một tiểu viện hoa lệ, chỉ vào viện tử nói: "Vũ phu nhân ở chỗ này!"

Cố An Nhiên liếc nhìn nữ nhân, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi."

Nữ nhân nói lời cảm tạ Cố An Nhiên xong liền bỏ chạy.

Ánh mắt Cố An Nhiên rơi vào cánh cổng viện đã đóng chặt.

Nàng nhấc chân đạp nhẹ một cái, cánh cửa sân hoa lệ đổ sập xuống.
Bình Luận (0)
Comment