Chuong 617: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (2)
Chuong 617: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (2)Chuong 617: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (2)
Bản thân Lý Anh cũng bị thương, còn mất thêm bốn mươi vạn lượng bạc, tự nhiên sẽ không còn cảm thấy đau lòng vì Vũ phu nhân nữa.
"Tên ngu xuẩn kia, chết rồi thì tốt, sống chỉ biết gây phiền toái cho ta."
Người quản gia đúng lúc hỏi: "Tổng quản đại nhân, tang lễ của phu nhân nên làm thế nào?"
"Tang lễ?" Lý Anh tức giận cười lớn.
"Nếu nàng ta không chọc giận người không nên dây vào, ta có phải chịu khổ như thế này không? Trực tiếp tìm người kéo tới bãi tha ma là được."
"Ừ”" Quản gia khúm núm.
Sau đó, ông ta lại nói thêm: "Đại nha hoàn của Vũ phu nhân, có lẽ biết chuyện này từ đầu đến cuối. Nếu chúng ta cẩn thận thăm dò, có thể tìm ra người đó."
"Gọi nàng ta tới đây." Lý Anh cau mày nói.
"Vâng." Sau khi quản gia trả lời, vội vàng bước ra ngoài.
Không lâu sau, đại nha hoàn của Vũ phu nhân đã được quản gia đưa đến, sắc mặt âm trầm nhìn Lý Anh, khiến nàng ta sợ hãi đến run rẩy.
"Tổng... tổng quản đại nhân." Nha hoàn lắp bắp hành lễ.
"Hôm nay, tên ngu xuẩn kia rốt cục đã gây ra chuyện gì ở bên ngoài?" Lý Anh tức giận hỏi.
Lúc trước hắn ta luôn gọi là Vũ phu nhân, coi như tâm can bảo bối, nhưng bây giờ bản thân phải chịu khổ, còn mất đi một phần gia tài, liền từ tâm can bảo bối biến thành kẻ ngu xuẩn.
Nha hoàn nói chỉ tiết: "Hom nay, chúng ta đến Tao Nhã Lâu, phu nhân nhìn thấy có người bán lưu ly rất đẹp, nghĩ đến chuyện lễ Vạn thọ muốn ra mặt cho ngài nên đã phái người đến đánh trọng thương nữ tử bán lưu ly kia, còn đánh chưởng quỹ Tao Nhã Lâu một trận."
"Sau đó, khoảng chừng hai canh giờ sau, nữ nhân điên kia đã đơn thương độc mã đến tới phủ chúng ta gây sự."
"Toàn bộ người gác cổng và thị vệ trong phủ chúng ta đều bị nàng ta giết sạch."
Lý Anh lẩm bẩm nói: "Tao Nhã Lâu, sau lưng chưởng quỹ là ai?"
Ông ta nhìn người quản gia, giống như hy vọng người quản gia có thể cho ông ta một câu trả lời chắc chắn, dù sao người quản gia cũng đang làm công việc tình báo này.
Quản gia nhìn Lý Anh Đảo nói: "Tổng quản đại nhân, người đứng sau Tao Nhã Lâu chính là Tiểu Quận Vương. Chính vì vậy mà chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với Tao Nhã Lâu. Ngài nghĩ chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?”
Lý Anh cau mày nói: "Việc này bỏ đi, dù sao cũng chỉ là chết một nữ nhân thôi."
"Chỉ là, bốn mươi vạn lượng bạc dù thế nào cũng phải thu hồi."
Quản gia trầm mặc một lát rồi hỏi: "Nếu lỡ như Tiểu Quận Vương tới đòi một lời giải thích hợp lý, chúng ta nên làm như thế nào?”
Lý Anh cười ngạo nghễ: "Yêu cầu giải thích? Hắn không dám đâu!"
"Ta không đụng đến hắn, hắn tốt nhất cũng đừng đụng đến ta, như vậy mọi người đều sẽ bình yên vô sự."
Vừa dứt lời, một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào bẩm báo.
"Tổng quản đại nhân, Tiểu Quận Vương đã dẫn binh đến phủ chúng ta..."
"Khụ khụ khụ... Lý Anh nhịn không được ho khan một tiếng.
Quản gia cũng che miệng lại che giấu vẻ khó xử, dù sao thì quản gia vừa nói xong đã bị tát vào mặt.
Vẻ mặt Lý Anh trở nên u ám, tâm tình bất định nói: "Đi nói với Tiểu Quận Vương, nhà ta bị thương cần tĩnh dưỡng, không thể gặp ai cả."
Nhưng người Người kia lại nơm nớp lo sợ: "Bẩm tổng quản đại nhân, tiểu nhân đã nói với Tiểu Quận Vương như vậy rồi, nhưng Tiểu Quận Vương không hề nghe, trực tiếp dẫn người xông vào rồi."
Lý Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừt Thật là ức hiếp người quá đáng, hôm nay sao thế nhỉ? Mọi người đều đang tìm bản tổng quản gây rắc rối."
"Nếu ta không ra mặt với đám người này, bọn họ sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt."
"Xem ra ta đã rời khỏi Tuyên Thành quá lâu, bọn họ cũng đã quên mất thủ đoạn của bản tổng quản rồi."
Ông ta nhìn quản gia nói: "Mau lên! Dìu ta đứng dậy, mang binh sĩ và cung thủ theo ta."
Quản gia có chút lo lắng cho vết thương của Lý Anh, nói: "Tổng quản đại nhân, xin ngài đợi một lát. Vết thương của ngài không thể di chuyển nhiều được, ta sẽ sai người đẩy xe lăn tới, ngài có thể ngồi lên."