Chuong 621: Ta Muon Mang Cua Nguoi (2)
Chuong 621: Ta Muon Mang Cua Nguoi (2)Chuong 621: Ta Muon Mang Cua Nguoi (2)
Hắn ta trực tiếp ra lệnh cho người bắn hoả tiễn vào nội viện của Cố An Nhiên, không cho bọn họ bất cứ cơ hội sống sót nào.
Phản ứng của Cố An Nhiên rất nhạy cảm, trực tiếp đi ra khỏi phòng, những người Dạ Tu Mặc lưu lại để bảo vệ Cố An Nhiên đã cùng người của Lý Anh đánh nhau một trận.
Đám thuộc hạ của Lý Anh biết Cố An Nhiên rất mạnh nên không chỉ mang binh lính tới, mà còn mang theo thuộc hạ cùng hung cực ác nuôi dưỡng riêng trong phủ. .
Phụ mẫu của A Ly cũng chết dưới tay đám thủ hạ cùng hung cực ác này.
Nàng vỗ nhẹ vào cửa phòng Nhị Cường và A Ly, ra lệnh cho hai thị vệ của A Ly bảo vệ hắn ta, còn để cho Nhị Cường bảo vệ Du Nương.
Nàng tự mình đi lấy một thùng nước lớn, dập tắt lửa trong nội viện.
Sau đó, tay phải nàng cầm rìu mào phượng, tay khác cầm khiên, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Lý Anh xa xa đã nhìn thấy Cố An Nhiên đi ra, ra lệnh cho cung thủ hướng toàn bộ mũi tên về phía nàng.
Cố An Nhiên giơ tấm khiên lên, hóa giải đòn tấn công của đám cung thủ này, sau đó nàng uốn lượn thân hình quỷ dị thu gặt lấy đầu đám binh sĩ, không còn cho chúng cơ hội sống sót giống như ngày hôm qua.
Chỉ là Lý Anh mang theo quá nhiều người, Cố An Nhiên không tìm được vũ khí thuận tiện nào có thể giải quyết bọn họ cùng một lúc, dù sao bên ngoài ngay cả một cái cây tử tế cũng không có, đành phải giết từng người một.
Nhưng mà khi giết chưa đến một nửa số người, Dạ Tu Mặc lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn đứng bên cạnh Cố An Nhiên, trầm giọng nhìn Lý Anh nói: "Tên yêm cầu nhà ngươi thật to gan, lại dám động đến người của ta!"
Lý Anh lập tức có chút trợn tròn mắt, nữ nhân này rốt cuộc có quan hệ gì với Vũ An đại tướng quân?
Nếu là có quan hệ, tại sao nàng lại sống ở chỗ này mà không phải ở phủ tướng quân.
Phải biết, Lý Anh ở Tuyên Thành này, có thể nói là đến Tĩnh vương, ông ta cũng không sợ.
Suy cho cùng, Tĩnh vương có binh quyền, Lý Anh cũng có, nhưng ông ta được hoàng đế sủng ái, còn Tĩnh vương thì không.
Nhưng vị Vũ An tướng quân này thì khác, cái gì ông ta có thì Vũ An tướng quân đều có, cái gì ông ta không có thì Vũ An tướng quân cũng có.
Ban đầu ông ta dự định kết giao bằng hữu với Vũ An tướng quân, tìm kiếm cơ hội liên thủ.
Vì vậy, Lý Anh xua tay nói: "Mọi người dừng lại."
Người dưới quyền Lý Anh dừng lại, ông ta cười xin lỗi nói: "Vũ An đại tướng quân, đây là hiểu lầm, đều là do nô tài không đúng."
"Ta tạ lỗi với ngươi ở đây."
Nói xong, ông ta ngồi trên xe lăn hơi cúi người hành lễ với Dạ Tu Mặc.
"Bản tướng quân không cần lời xin lỗi của ngươi, mà là muốn mạng của ngươi." Dạ Tu Mặc nghiêm mặt nói từng chữ.
Lý Anh từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, ông ta tự cao mình được thánh sủng, cho nên khi Dạ Tu Mặc nói lời này, khóe môi ông ta nở một nụ cười giễu cợt.
"Vũ An đại tướng quân, nhà ta biết gân đây ngươi được hoàng đế tin tưởng, nhưng ngươi dám nói ra lời này cũng là quá mức cuồng ngạo rồi!"
"Nhà ta cũng không phải người mà người nào đó nói một tiếng muốn giết là có thể giết được."
"Hôm nay, nhà ta để lại một lời ở đây. Nếu hôm nay ngươi động thủ với nhà ta, e rằng ngươi sẽ khó lòng giải thích được với hoàng thượng."
Lý Anh lúc nói lời này vô cùng tự tin, giống như ông ta chắc chắn Dạ Tu Mặc sẽ không bao giờ động thủ. . Nhưng Da Tu Mặc lại nhẹ nhàng nói một câu: "Làm sao để giải thích với hoàng đế, đó là việc của ta."
Sau đó, trường kiếm bạc bên hông hắn được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén chém ngang cổ Lý Anh.
Trong phút chốc, cổ Lý Anh chảy máu đầm đìa, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.