Chương 623: Lý Anh Bị Giet (2)
Chương 623: Lý Anh Bị Giet (2)Chương 623: Lý Anh Bị Giet (2)
Cố An Nhiên có chút dở khóc dở cười chỉ vào A Ly nói: "Hắn, tính là nam nhân sao? Hắn chỉ là một cái tiểu hài tử!"
"Tính!"
"Tính
Dạ Tu Mặc và A Ly đồng thanh nói, trên khuôn mặt hai người bọn họ đều tỏ vẻ rất chắc chắn.
Cố An Nhiên xoa xoa thái dương đang phồng lên nói: "Được! Được! Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, ta mệt quát"
Dạ Tu Mặc vòng tay qua eo Cố An Nhiên nói: "An An, nàng cùng ta về phủ Tướng quân. Ở đây sẽ có người dọn dẹp."
"Ta đã cho người nấu món nàng thích nhất." Hắn mỉm cười dịu dàng nói.
Cố An Nhiên cũng không có phản kháng, để Dạ Tu Mặc vòng tay ôm eo, lên chiếc xe ngựa lớn khung vàng khảm ngọc.
Nhưng ngay cả trên xe ngựa, Dạ Tu Mặc cũng không có ý định buông Cố An Nhiên ra, mà vòng tay ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi ở trên đùi mình, ôm Cố An Nhiên từ phía sau, tựa cằm lên lên vai nàng.
An An... Giọng nói Dạ Tu Mặc mang theo tiếng thở dốc nhỏ xíu. Cố An Nhiên bất đắc dĩ nói: "Đại tướng quân, bây giờ đang là ban ngày."
Dạ Tu Mặc nhướng mày, giọng đầy đây mê hoặc nói: "Vậy ý An An là ban đêm là được à?”
Bên ngoài xe ngựa, thân vệ của Dạ Tu Mặc nghe thấy chủ nhân nói những lời này hơi lớn, lập tức kinh ngạc.
Hắn ta luôn cho rằng chủ nhân của mình là người chững chạc đàng hoàng, ăn nói có ý tứ lại không gần nữ sắc.
Chủ nhân của hắn ta đến lúc ham muốn đến cực hạn, lời nói quả thực là hạ bút thành văn.
Cố An Nhiên giang tay nói: "Đây là chính chàng nghĩ vậy, ta không nói thế"
Đôi mắt Dạ Tu Mặc trở nên thâm trầm, cánh tay ôm eo Cố An Nhiên càng siết chặt.
Mặc dù Cố An Nhiên bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lúc này vàng tai nàng đã có chút hồng hào nóng lên.
Dạ Tu Mặc trầm giọng nói: "An An, vành tai của nàng thật đẹp, giống như châu ngọc."
Sau đó, hắn không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên vành tai Cố An Nhiên.
Vành tai là bộ phận rất nhạy cảm trên cơ thể nàng, khi Dạ Tu Mặc hôn lên đó, một làn hơi ẩm ướt, nóng hổi lan tràn khắp cơ thể Cố An Nhiên, khiến toàn thân Cố An Nhiên nổi lên những nốt mụn li tỉ.
"Ưm..." Cố An Nhiên nhịn không được phát ra một tiếng rên nhỏ.
Dạ Tu Mặc càng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, ôm chặt Cố An Nhiên vào lòng, ôm lấy khuôn mặt nàng, ngậm lấy môi nàng.
Cố An Nhiên vòng tay qua cổ Dạ Tu Mặc, phối hợp với hắn...
Xe ngựa dừng lại ở phủ tướng quân, nhưng thân vệ của Dạ Tu Mặc chạm chạp không mở cửa xe, một thị vệ thường ngày Dạ Tu Mặc không để ý tới, muốn nhân cơ hội thể hiện, chạy lon ton đi mở cửa xe ngựa.
Thân vệ của Dạ Tu Mặc trừng mắt nhìn hắn ta nói: "Ta nói ngươi sao không có mắt nhìn như vậy hả?"
"Ngươi như thế này, là muốn nịnh nọt đại tướng quân? Cẩn thận động tới chân ngựa."
Thị vệ kia vẻ mặt bối rối gãi đầu, không biết đặt bàn tay đưa ra của mình vào đâu.
Người thân vệ trừng mắt nhìn hắn ta nói: "Được rồi, được rồi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa. Nên làm gì thì đi làm đi.”
Thị vệ nghe vậy, lùi vê sau vài bước, hắn ta nghĩ mãi cũng chưa hiểu tại sao tướng quân vẫn chưa ra.
Cố An Nhiên ngủ thiếp đi trên xe ngựa vì hôm nay bị Lý Anh đánh thức quá sớm.
Chính vì vậy mà Dạ Tu Mặc không vội xuống xe, sợ đánh thức Cố An Nhiên.
Nhưng Cố An Nhiên từ trước đến nay ngủ rất tỉnh, lời nói của thân vệ và thị vệ, vẫn khiến nàng thức dậy.
Nàng nằm trong lòng Dạ Tu Mặc, chọc vào ngực hắn nói: "Chúng ta tới phủ tướng quân rồi, sao chàng không đánh thức ta dậy?”
"Vừa mới tới thôi.' Dạ Tu Mặc nhẹ nhàng nói.
Sau đó, hắn nắm lấy tay Cố An Nhiên, xuống xe ngựa, đi thẳng đến đại sảnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, trên bàn lập tức bày đầy các loại đồ ăn, đa số đều là món Cố An Nhiên thích.