Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 624 - Chuong 624: Vat Gia Truyen (1)

Chuong 624: Vat Gia Truyen (1) Chuong 624: Vat Gia Truyen (1)Chuong 624: Vat Gia Truyen (1)

An An, ăn đi, ăn nhiêu một chút, nàng gầy quá!" Lúc Dạ Tu Mặc nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

Cố An Nhiên chọc một lỗ nhỏ trên lớp vỏ mỏng của bánh bao nhân gạch cua, nhét ống hút vào rồi hút một hơi.

Nàng hài lòng nói: "Ngon quá! Lúc trước ở tận thế, mặc dù có căn cứ của riêng mình nhưng rất khó ăn được đồ ăn ngon như vậy, bây giờ lại có thể ăn rồi."

"Nhưng mà, nói như vậy, chàng nói ta ăn nhiều một chút, nếu ta ăn thành một người mập, chàng có còn thích ta không?" Cố An Nhiên nhướng mày dài, có chút buồn cười hỏi.

Dạ Tu Mặc nhớ tới Cố An Nhiên khi còn nhỏ có chút mũm mĩm đáng yêu.

"Tất nhiên, dù nàng có trở thành thế nào đi nữa, ta đều sẽ thích nàng."

"Cho dù tóc nàng bạc trắng, cho dù mặt nàng đây nếp nhăn." Diệp Tu ngước đôi mắt đen thâm tình nói.

Cố An Nhiên có vẻ hài lòng với câu trả lời của Dạ Tu Mặc, cắn một miếng bánh bao nhân gạch cua đã hút khô nước.

Dạ Tu Mặc gắp con tôm trên bàn cẩn thận bóc vỏ, sau khi bóc xong liền cho vào bát Cố An Nhien.

Hắn vừa lột vỏ tôm vừa nói: "An An... Ta có thứ này muốn tặng cho nàng."

Cế An Nhiên mơ hồ nói: "Thứ gì? Chính là chàng sao?”

"Khục... Dạ Tu Mặc nhịn không được che miệng, che miệng ho khan một tiếng.

Sau đó, hắn cưng chiều mà bất lực nói: "An An... đừng làm càn.”

Sau khi lột liên tiếp tám con tôm cho Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc dừng tay, dùng khăn tay lau nước súp trên tay, lấy ra một cái hộp nhìn vô cùng tỉnh xảo, to bằng hai bàn tay Cố An Nhiên.

Hắn đẩy cái hộp đến trước mặt Cố An Nhiên, đầy vẻ mong đợi nói: "An An... Nàng mở ra xem đi."

Cố An Nhiên đặt đôi đũa sang một bên, lấy khăn tay trên người lau tay rồi mở cái hộp ra.

Cái hộp này tổng cộng có hai lớp, lớp thứ nhất là một tấm lệnh bài nhìn giống hệt Lệnh bài của thành Chủ thành Mặc An.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Tuy nhiên, hoa văn của hai miếng lệnh bài này lại khác nhau, một cái khắc chím, một cái khắc nổi.

Trên môi Cố An Nhiên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lông mày hơi cong lên, khiến cả người trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Nàng cầm miếng lệnh bài lên, khua khoắng trước mặt Dạ Tu Mặc nói: “Đây là thứ chàng nói, lệnh bài có thể thay mặt thành chủ sao?"

"Đúng vậy." Dạ Tu Mặc cũng mỉm cười .

Cố An Nhiên giơ tấm lệnh bài lên, đứng thẳng, có chút nghiêm túc nói: "Ta lệnh cho ngươi bóc một con cua khác cho ta."

Dạ Tu Mặc cầm con cua lên, rất lịch sự nói: "Vâng, thưa nữ vương đại nhân của ta."

Cố An Nhiên nhìn Dạ Tu Mặc đang đùa nghịch với mình, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, rồi thu lệnh bài vào trong không gian.

Nàng mở lớp thứ hai của cái hộp ra, trong đó có một bộ trang sức hồng ngọc.

Có vòng tay, dây chuyền, hoa tai, thậm chí cả vương miện, hơn nữ thoạt nhìn đã biết là đồ được cất giữ lâu năm.

Dạ Tu Mặc giải thích: "Đây là vật gia truyền của Dạ gia chúng ta, sẽ được giao cho gia chủ của các thế hệ, truyền lại cho phu nhân tương lai của gia chủ. Bây giờ ta tặng nó cho nàng."

"An An... Nàng có sẵn lòng làm phu nhân của gia chủ Dạ gia không?"

Dạ Tu Mặc có chút lo lắng nhìn Cố An Nhiên, sợ nàng không đồng ý.

Dù sao, phu nhân gia chủ của bất cứ gia tộc nào cũng sẽ không bao giờ được hoàn toàn tự do, An An của hắn lại là người yêu thích tự do.

Cố An Nhiên cũng sinh ra trong một đại gia tộc, nàng biết rất rõ phu nhân gia chủ của đại gia tộc phải làm những việc gì.

Dù phụ thân nàng rất yêu mẫu thân nhưng mẫu thân cũng không hoàn toàn tự do, vẫn phải phối hợp với phụ thân làm một số việc.

Nhưng nàng cũng biết rất rõ, tình yêu và tự do đôi khi không thể có được cả hai.

Khi người ta lựa chọn tình yêu, chắc chắn sẽ phải hy sinh một phần tự do để chừa lại không gian cho người khác.
Bình Luận (0)
Comment