Chuong 641: Tudng Quan Khong Khoe Sao? (1)
Chuong 641: Tudng Quan Khong Khoe Sao? (1)Chuong 641: Tudng Quan Khong Khoe Sao? (1)
Cố An Nhiên không khỏi có chút lo lắng, đẩy Dạ Tu Mặc ra, nhẹ giọng hỏi: "Dạ Tu Mặc, chàng làm sao vậy?"
Nghe được giọng nói của Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc chỉ hơi giật mình, nhưng lý trí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, động tác tay càng táo bạo hơn, chuẩn bị đưa tay xé nát quần áo của Cố An Nhiên.
"Dạ Tu Mặc!" Cố An Nhiên lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, dùng hai tay nắm lấy tay hắn.
Tay Cố An Nhiên có chút lạnh lão, Dạ Tu Mặc cảm thấy lạnh lẽo, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Hắn nhìn Cố An Nhiên, mặt mày đầy vẻ áy náy, nói: "An An, ta xin lỗi, ta không cố ý làm như vậy."
"Ta... ta bị trúng thuốc, cho nên mới như thế này. Nàng đừng sợ, ta sẽ không chạm vào nàng."
Cố An Nhiên có chút đau lòng nhìn Dạ Tu Mặc hỏi: "Bây giờ... cảm thấy rất khó chịu sao?"
Nàng nghĩ dù sao cũng phải mất một thời gian mới có thể trở về phủ đại tướng quân, nếu Dạ Tu Mặc thực sự khó chịu, liệu nàng có thể ôm hắn vào không gian, ngâm trong bồn tắm, có phải sẽ khá hơn một chút không?
Về phần nước suối trong không gian, hiện tại nàng cũng không dám đưa cho Dạ Tu Mặc uống, dù sao thứ đó có tác dụng đẩy nhanh lưu thông khí huyết, chẳng những không có tác dụng, thậm chí có thể gây bất lợi cho hắn.
"Ta... ta..." Dạ Tu Mặc rốt cục khôi phục lại cuồng dại, hai mắt lại lần nữa đỏ như máu.
Hắn nhìn Cố An Nhiên trước mặt, lao vào nàng như sói đói nhìn thấy con mồi, ngậm chặt môi nàng mà mút mạnh.
Hơi thở của hắn càng trở nên nặng nề, cả người nhìn càng lúc càng khó chịu, mặt đỏ bừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Xem ra biểu hiện bây giờ của Dạ Tu Mặc là kết quả của nỗ lực kiềm chế bản thân của hắn.
Nếu là không thể khống chế...
Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, Dạ Tu Mặc có thể sẽ mất mạng không?
Lúc này Cố An Nhiên đang suy nghĩ, mình có sẵn sàng không?
Cố An Nhiên không cần giấy giụa nhiều, đã đưa Dạ Tu Mặc vào không gian của mình, dù sao trong xe ngựa cũng không thể làm được chuyện gì.
Trước đây rất lâu, nàng đã có dự định dành cả cuộc đời mình cho Dạ Tu Mặc.
Hai người trực tiếp xuất hiện trong phòng ngủ của biệt thự trong không gian, Dạ Tu Mặc hôn Cố An Nhiên say đắm. Sau đó, hắn bế nàng lên, di đến cái giường trong phòng ngủ.
Cố An Nhiên được Dạ Tu Mặc nhẹ nhàng đặt lên giường, mà hắn đã sớm giật hết áo quần trên người mình xuống.
"RầmI!!!" Bởi vì cửa sổ biệt thự đang mở, một cơn gió thổi bay chậu cây trước cửa sổ rơi xuống đất.
Dạ Tu Mặc bị âm thanh này làm phiền, vết đỏ trong mắt hơi nhạt đi một chút, giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh.
"Bốp!" Dạ Tu Mặc dùng hết sức lực cho cái tát này.
Cố An Nhiên kéo bộ quần áo rơi xuống bờ vai, nói: "Dạ Tu Mặc, chàng đang làm gì vậy?”
Dạ Tu Mặc khàn giọng nói: "An An, vừa rồi ta làm nàng sợ sao?”
"Nơi này có phòng tắm không? Ta đi ngâm mình." Dạ Tu Mặc nói.
Cố An Nhiên chậm rãi đứng dậy khỏi giường, chỉ vào cửa ra vào: "Phòng tắm ở bên kia, ta lấy nước giúp chàng.”
Dạ Tu Mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố An Nhiên, cổ họng hơi nhấp nhô, sau đó vội vàng từ chối: "Không cần, ta tự đi."
Cố An Nhiên như là một loại tai họa nào đó, hắn chỉ muốn cố hết sức tránh đi. Hắn muốn ở bên An An, nhưng không phải theo cách này mà là khi An An nguyện ý. .
Bây giờ nàng chỉ suy nghĩ cho sự an nguy của hắn, về phần nàng có thực sự sẵn lòng hay không, có lẽ nàng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.
Dạ Tu Mặc tông cửa xông ra, ngay sau đó phòng tắm ở bên ngoài đã vang lên tiếng nước chảy.
Thực ra, trong phòng ngủ Cố An Nhiên cũng có phòng tắm.
Nhưng Dạ Tu Mặc hoàn toàn không có ý định sử dụng, bởi vì trong phòng tắm đó nhất định chỗ nào cũng có mùi hương của An An.
Hắn sẽ không thể bình tĩnh được.