Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (1)

Chương 66: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (1) Chương 66: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (1)Chương 66: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (1)

"Nhưng mà nếu Triệu thật sự không yên lòng, chúng ta mỗi bên một người, ngươi coi sắp xếp như vậy thế nào?”

Triệu trưởng thôn gật đầu, đồng ý việc này.

Chẳng bao lâu, họ đã tìm được một nơi bằng phẳng rộng rãi, gần sáu mươi người chậm rãi sắp xếp.

Triệu trưởng thôn nằm trong lều vải dầu, nhìn vào màn đêm yên tĩnh, cảm thấy ngày tháng của mình đầy hứa hẹn.

Không lâu sau, tất cả mọi người mệt mỏi suốt mấy ngày đều chìm vào giấc ngủ.

Na Ma Tử thừa dịp người gác đêm của Triệu Gia thôn ngủ thiếp đi, sau khi thổi một ống khói gây mê, hắn ta đánh thức tất cả những người dưới quyền.

Hắn ta liếc mắt ra hiệu một cái, những người đó bắt đầu vào việc...

Ở ngôi miếu hoang bên này, đám nam tử trẻ tuổi đã đứng trung bình tấn và chạy xong, đi vào trong miếu, tìm chỗ ngủ của nhà mình, vừa nằm xuống đã ngáy o o.

Cố An Nhiên không quen nằm cùng nhiều người như vậy, cảm giác giống như nằm chung một cái giường lớn vậy.

Nàng lấy ra một tấm vải dầu lớn, dùng vải dầu bao quanh một khu vực nhỏ của nhà mình, tạo ra một không gian tương đối riêng tư.

Nàng lại đứng dậy đi kiểm tra cửa trước cửa sau trong miếu, đều đã được chốt chặt, những thứ như sói không thể vào được.

Đêm nay không sắp xếp người gác đêm, nhưng Cố An Nhiên vẫn giữ thói quen lúc tận thế, chỉ nhắm mắt ngủ ngắn.

Đến nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt, bên ngoài trời có gió lạnh rít lên, cây cối mờ mờ ảo ảo, Cố An Nhiên cũng đã cực kỳ buồn ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nhìn thấy ca ca đang mỉm cười đi về phía mình.

Nàng vui vẻ đứng dậy, giang hai cánh tay ra, chạy về phía ca ca mình.

Ca ca nhìn thấy nàng chạy tới liền dang rộng vòng tay đón nàng.

"An Nhiên, tới chỗ ca ca."

"An Nhiên, nhanh tới chỗ ca ca..."

Giọng nói trong trẻo truyên đến bên tai Cố An Nhiên, đầy vẻ mê hoặc

Nàng đột nhiên dừng chân lại, cả người bắt đầu tỉnh táo lại, đây không phải ca ca nàng, ca ca luôn gọi nàng là Nhiên Nhiên chứ không phải là An Nhiên. Hơn nữa, nơi này không phải là tận thế, ca ca không có ở nơi này.

Nàng cắn lấy đầu lưỡi của mình, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, lập tức tỉnh tảo trở lại.

Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy khói nhẹ tràn ngập trong miếu, thôn dân chạy nạn dường như cũng rơi vào những ảo ảnh khác nhau.

Một số người đã bắt đầu đánh nhau, tát nhau giống như không sợ đau.

Còn có một số người, khóe miệng chảy nước miếng, vẻ mặt thỏa mãn, đang lục lọi bốn phía tìm thứ gì đó để ăn.

Bất thình lình, mấy người đó chạm vào chân một hài tử, không quan tâm đã muốn cắn một miếng.

Cố An Nhiên một bước lao tới trước, đoạt lấy hài tử ra khỏi miệng bọn họ.

Nhưng mà càng lúc càng có nhiêu người bị ảnh hưởng, trong ngôi miếu hoang càng trở nên bất ổn.

Có mấy hài tử không bị ảnh hưởng, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ hãi run lẩy bẩy nhưng chỉ dám thút thít trốn vào góc, không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ bị người ta bắt được.

Đại Bảo và Điềm Nha cũng tỉnh dậy, rúc vào trong căn lều nhỏ do Cố An Nhiên dựng sẵn, ôm nhau thật chặt, quan sát xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Nhưng mà khi Điềm Nha nhìn thấy một hài tử bị mấu thân mình hung hăng cắn một cái đến chảy máu, cô bé đã không thể nhịn được nữa.

Cô bé nức nở: "Chị An Nhiên tỷ tỷ... Điềm Nha... Điềm Nha sợ."

Cố An Nhiên mặc kệ bên ngoài đang hỗn loạn, đi vào căn lều nhỏ, ôm Đại Bảo và Điềm Nha trong tay.

"Đừng sợ, có An Nhiên tỷ tỷ ở đây!" Nàng nhẹ nhàng dỗ dành.

Sau đó nàng lập tức quát một tiếng chói tai về phía đám người: "Dừng lại!"

Nhưng thôn dân chạy nạn không có ý định dừng lại, nàng không còn cách nào khác, đành phải tập trung thần lực.

Mặc dù Cố An Nhiên không phải dị năng hệ tinh thân, nhưng nàng có được hai hệ dị năng, lực tinh thần cao hơn người thường rất nhiều.

"Dừng tay cho tal"
Bình Luận (0)
Comment