Chương 661: Thật Là Đẹp, Chặt Di.. (2)
Chương 661: Thật Là Đẹp, Chặt Di.. (2)Chương 661: Thật Là Đẹp, Chặt Di.. (2)
Cốế An Nhiên gật đầu nói: "Đây là chuyện đương nhiên, phủ đại tướng quân phủ sẽ nuôi nàng ấy, không cần lo cơm ăn áo mặc."
"Dù sao tay chân nàng, kể cả dáng dấp đều rất đẹp!" Cố An Nhiên bổ sung thêm một câu.
Hồng Liên vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng những người khác nghe được lời này của Cố An Nhiên, đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Hồng Liên.
Hơn nữa, bọn họ có thêm hiểu biết mới về nữ nhân bên cạnh Vũ An đại tướng quân.
Xem ra nữ nhân này không chỉ dung mạo xinh đẹp mà thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Vũ An đại tướng quân.
Về phần sự sủng ái của Vũ An đại tướng quân dành cho nàng, ai cũng có thể nhìn thấy.
Dù sao, trong hoàn cảnh bình thường, nếu như nữ nhân này chặt đứt tay của người do Nghi Vương phủ đưa tới bất kể là vì chuyện gì, nhất định sẽ bị quát mắng.
Nhưng Vũ An đại tướng quân hoàn toàn không có ý trách móc nữ nhân này, trái lại hắn còn tỏ vẻ rất đồng tình với nàng.
Xem ra chỉ cần nữ nhân này vui vẻ, Vũ An đại tướng quân có thể để nàng muốn làm gì thì làm.
Nghi Vương bất mãn liếc nhìn Cố An Nhiên, sau đó lại nhìn Dạ Tu Mặc nói: “Đại tướng quân, chuyện này đã xảy ra ở phủ tướng quân, vũ cơ trong phủ bản vương đã thành ra thế này, có phải ngươi nên có giải thích gì không?”
Dạ Tu Mặc nhún vai nói: "Cách làm của nàng không tệ, rất hợp ý ta."
"Ta nghĩ Nghi Vương vốn muốn đưa những vũ cơ này đi, nhưng bây giờ lại không nỡ.”
Dạ Tu Mặc nói lời này chính là Nghi Vương hẹp hòi, nên mọi người không nhịn được che miệng xem trò vui.
"Nhưng bàn tay này đã bị chặt đứt, ta không thể ghép lại được."
"Như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa mấy vũ cơ tới xem như bồi thường, Nghi Vương thấy thế nào?" Dạ Tu Mặc mỉm cười.
Nghi Vương tức giận, hai chòm râu trên miệng run lên: "Ngươi... các ngươi..."
Nói xong ông ta đứng dậy, phẩy tay áo rời đi.
Những người đi theo Nghi Vương thấy ông ta đã rời đi cũng đứng dậy cáo từ.
Những người còn lại tiếp tục tham dự yến tiệc, Dạ Tu Mặc trò chuyện cùng bọn họ, Cố An Nhiên có chút chán nản.
Bởi vì nhóm quý phu nhân túm năm tụm ba, nhưng không ai dám đến gần Cố An Nhiên.
Dù sao, nàng vừa chặt đứt tay người, đã gây ra bóng ma tâm ly quá lớn cho những quý phu nhân kia.
Cuối cùng mọi người cũng tản đi, Cố An Nhiên ngáp một cái, tựa vào trong ngực Dạ Tu Mặc.
"Thật mệt mỏi! Cho dù chỉ là qua loa thì cũng rất mệt mỏi!"
Dạ Tu Mặc tự nhiên đưa tay ra, vòng tay qua bả vai Cố An Nhiên.
"An An, sắp thu lưới rồi, Nghi Vương đã vào tròng." Dạ Tu Mặc tự tin nói.
"Tốt, ta nhớ thành Kính Hồ."
Dạ Tu Mặc hôn lên trán Cố An Nhiên: "Ta cũng muốn giải quyết nhanh chuyện ở Tuyên Thành."
"Chờ sau này trở về, nàng đồng ý gả cho ta không?" Hắn đột nhiên hỏi. .
Cố An Nhiên có chút chán ghét giấy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay Dạ Tu Mặc: "Chàng định cầu hôn như thế này à?"
"Nếu đã như vậy thì tai chỉ có thể nói là xem biểu hiện của chàng."
Dạ Tu Mặc cười nói,' Tất nhiên là không, ta... chỉ hỏi trước thôi."
Cố An Nhiên khôi phục vẻ nghiêm túc nói: "Nghi Vương đó không háo sắc và vô dụng như vẻ ngoài đâu!"
"Trong tay ông ta có vốn liếng cuối cùng của hoàng đế Đại Tuyên phải không?” Dạ Tu Mặc khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
Bởi vì chuyện chặt tay người ta trong yến tiệc, Cố An Nhiên đã nổi tiếng khắp Tuyên Thành, các nữ nhân quý tộc bình thường ở Tuyên Thành gặp nàng đều phải đi đường vòng.
Tuy nhiên Cố An Nhiên cũng không quan tâm đến điều này, nàng cũng không muốn có quan hệ tốt với những nữ nhân này, nàng chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Dù sao Tuyên Thành sắp bị tiêu diệt, số tiền mà những người này có trong tay, có thể lấy bao thì thì nên lấy bấy nhiêu.
Cho nên, những ngày này Cố An Nhiên rất chăm chỉ chạy đến Lục Vận Lâu, thanh lý hết đống đồ nhìn thì đẹp da nhưng thực ra lại chẳng có tác dụng gì trong không gian.