Chuong 674: C6 Quy (2)
Chuong 674: C6 Quy (2)Chuong 674: C6 Quy (2)
Nàng ấy nhìn quản gia nói: "Ngươi đi ra phố bắt một nhóm người đang nói năng lung tung, dùng gậy đánh họ ngay giữa đường, coi như giết gà dọa khỉ"
"Ngoài ra, phái thêm mấy người ra ngoài, điều tra cho ta ngọn nguồn tin đồn là từ đâu."
Quản gia chắp tay nói: "Vâng, thưa công chúa điện hạ, lão nô đã hiểu rồi."
"Xin hỏi công chúa điện hạ, hôm nay người sẽ nghỉ ngơi ở phủ công chúa? Hay sẽ hồi cung?”
Công chúa Trữ Nhạc có chút bực bội khoát tay nói: "Ở lại phủ công chúa, các ngươi đi sắp xếp đi, mau làm tốt chuyện bản công chúa giao."
Bên phía Cố An Nhiên, thân thể Du Nương gần như đã hồi phục hoàn toàn, hai ngày nay nàng ấy đang tập luyện một thứ gọi là xe thăng bằng.
Bây giờ, đã luyện rất thành thục, nếu là ban đêm mặc đồ trắng chắc chắn sẽ khiến người ta sợ chết khiếp.
Đến chạng vạng tối, có tin tức từ Dạ Tu Mặc truyền đến, nói hôm nay công chúa Trữ Nhạc ở lại trong phủ công chúa.
Cố An Nhiên cảm thấy cơ hội đã đến, kéo Du Nương vào phòng mình, mặc cho nàng ấy một bộ váy đỏ, trang điểm theo phong cách mà Ngũ tiểu thư yêu thích, còn mang mạng che mặt mà cách đây không lâu Ngũ tiểu thư Nghi Vương phủ đã mang khi thực hiện kế hoạch bắt cóc Cố An Nhiên.
Nhìn từ xa, nàng ấy trông giống hệt Ngũ Hoa hậu đã qua đời.
Du Nương đứng trên xe thăng bằng, lấy cái váy dài che kín xe thăng bằng lại,lơ lửng" tới trước mặt Cố An Nhiên và Nhị Cường, cười hỏi: "Các ngươi thấy thế nào? Có doạ người không?”
Nhị Cường nhìn thấy Du Nương "lo lửng" tới, chỉ cảm thấy cảm thấy da đầu tê dại.
Sau đó, hắn ta giơ ngón tay cái về phía Du Nương và Cố An Nhiên, nói: "Các ngươi quả nhiên là lợi hại, chỉ sợ công chúa Trữ Nhạc tối nay sẽ chịu khổ rồi."
Cố An Nhiên và Du Nương nhìn nhau mỉm cười, lặng lẽ chờ trời tối.
Sau khi công chúa Trữ Nhạc dùng bữa tối xong, tắm rửa trong phủ công chúa, đi vào tẩm điện của mình, nằm xuống cái giường mềm mại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, giấc ngủ của nàng ấy không hề yên bình, vì nàng ấy mơ thấy Ngũ tiểu thư phủ Nghi Vương tới đòi mạng, trong giấc mơ đuổi theo nàng ấy.
Thấy Ngũ tiểu thư phủ Nghi Vương sắp đuổi kịp, công chúa Trữ Nhạc hét lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy. Cung nữ gác đêm ngơ ngác tỉnh lại mơ mơ màng màng hỏi: "Công chúa điện hạ, người gặp ác mộng sao?"
"Nô tỳ đi rót cho người một bát trà an thần." Nói xong, nàng ấy đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên bàn.
Công chúa Trữ Nhạc hét lên một tiếng: "Bản công chúa không uống trà an thần, ngươi đừng đi, ở lại đây..."
Cung nữ an ủi: "Công chúa điện hạ, người đừng sợ, người chỉ là gặp ác mộng, bây giờ đã tỉnh lại rồi, không sao nữa."
Cung nữ vừa dứt lời, ngoài cửa sổ vang lên tiếng khóc nức nở ai oán ngắt quãng.
Công chúa Trữ Nhạc sợ hãi ngồi rụt vào góc giường, quấn mình trong chăn, hoảng sợ hỏi: "Ngươi có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Bên ngoài có tiếng khóc."
Tiểu cung nữ nhỏ vốn không hề sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng khóc này cũng trở nên hoảng loạn.
"Chủ... Chủ tử, nô tỳ cũng đã nghe thấy." Cung nữ trở nên run rẩy.
Công chúa Trữ Nhạc liếc mắt nhìn ra bên ngoài, ra lệnh: "Ngươi đi mở cửa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lỡ như có người bày trò."
Cung nữ ổn định tâm trí, mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn mở cửa theo lệnh của công chúa Trữ Nhạc.
Cửa vừa mở ra, một cơn gió mang theo mùi tanh ùa vào, toàn bộ nến trong tẩm điện đều bị thổi tắt.
Ánh trăng nhàn nhạt hòa quyện với làn gió lạnh lẽo, xuyên vào tẩm điện.
Cách tẩm điện không xa, một bóng người áo đỏ dừng lại, sau đó ngừng khóc lóc, phát ra một tiếng cười quỷ dị.
"Ha ha... Ha ha... Trữ Nhạc, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại hại ta?”
Nói xong, bóng người áo đỏ đột nhiên "lơ lửng" đến cửa.
Khi cung nữ nhìn thấy bóng người áo đỏ đang tiến tới rất nhan, hai mắt trắng dã, chân mêm nhũn, ngã gục xuống.