Chương 68: Bắt Được (1)
Chương 68: Bắt Được (1)Chương 68: Bắt Được (1)
Thôn trưởng Triệu tức giận đến nỗi huyệt thái dương giật thình thịch, vọt tới trước mặt Nhị Oa cho một cái tát nặng nề.
"Ngủ ngủ ngủ! Ngươi vẫn còn mặt mũi ngủ à, không phải hôm qua sắp xếp các ngươi gác đêm sao?"
Nhị Oa trúng một cái tát trên mặt, lập tức bị đau tỉnh, vẻ mặt mơ màng hỏi: "Thôn trưởng thúc, sao ngươi đánh ta?”
Thôn trưởng Triệu tức đến nỗi môi trắng bệch, ôm chặt ngực.
"Sao đánh ngươi à? Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì rồi? Không phải là kêu ngươi gác đêm sao? Lương thực và tiền bạc của tất cả mọi người trong thôn đều không giữ được!"
Nhị Oa vừa nghe thì như bị sét đánh, gác đêm mà lương thực và tiền bạc của tất cả mọi người trong thôn bị mất, hắn ta làm sao còn mặt mũi gặp người?
Hắn ta lập tức nhìn về phía bọn Ma Tử: "Thôn trưởng thúc, bọn họ không phải cũng là người gác đêm sao? Không có người nào bảo vệ à?"
Bây giờ thôn trưởng Triệu nhìn Ma Tử cũng không cho sắc mặt tốt, đánh thức hắn ta một cách thô bạo, tức giận nói: "Tâm các ngươi cũng thật lớn, vẫn còn tâm tình ngủ à? Mọi thứ mất hết rồi, lương thực và tiên bạc mất hết rồi."
Ma Tử ngơ ngác, tỉnh táo trong nháy mắt, ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Đây là làm sao, sao chúng ta sống sót được vậy?"
"Là tên đáng chém ngàn đao nào, vậy mà trộm đồ đạc, đây không phải là khiến mấy người chúng ta đi tìm chết sao?"
Lúc này, trên đường có một người tốt bụng đi đến, nàng chỉ dẫn: "Phía đông Thiên Vân trấn là nơi đóng quân của binh lính, chỗ đó vẫn còn nhận người, các ngươi có thể qua đó, xem có thể tìm việc làm hay không, cũng là một con đường sống, nữ nhân cũng có thể tìm vài việc như giặt hồ, may vá mà sống."
Con trai của thôn trưởng Triệu cảm thấy tiết lộ chuyện này ra có chút không thích hợp, nhưng thôn trưởng Triệu nghĩ rằng trong thời buổi loạn lạc được đi theo quân đội, là nơi an toàn nhất.
Hơn nữa Ma Tử vẫn cứ quạt gió thổi lửa, thôn trưởng Triệu vẫn dẫn theo người của Triệu gia thôn đến đó.
Lần này hắn ta chú ý hơn, để bọn Ma Tử đi phía trước, sau khi thấy không có gì khác thường, hắn ta mới mang theo người của Triệu gia thôn đi vào.
Kết quả vừa vào, người Triệu gia thôn đã bị những ngọn giáo vây quanh.
"Không được khóc, không được kêu la, không thì giết các ngươi!" Người trong doanh trướng đe dọa hung hăng.
Tất cả mọi người không dám kêu khóc, mấy đứa bé chưa hiểu chuyện vừa muốn khóc thì đã bị mẫu thân bụm miệng.
"Để đồ đạc của bọn họ ở chỗ này, tất cả nam nhân đưa đến địa bàn Tề Vương, nữ nhân và trẻ em trước tiên ở lại Thiên Vân trấn, đưa đến khu mỏ trên núi làm việc." Một binh sĩ dẫn đầu nói.
Thôn trưởng Triệu thế mới biết là bọn họ bị lừa, tất cả mọi người bị bắt đi lính.
Nam nhân đi đánh giặc, nữ nhân và trẻ em đi đào mỏ.
Hắn ta trừng mắt hung tợn nói với Ma Tử: "Con đường của ngươi thật là đúng, dẫn chúng ta tới con đường cùng luôn."
Vậy mà binh lính dẫn đầu lại vỗ vỗ mặt Ma Tử: "Ngươi làm rất tốt, đến lúc đó ta nói với thủ lĩnh vài câu, nhất định sẽ khen ngợi ngươi đàng hoàng."
Ma Tử nói tiếp: "Chỉ lấy được ngần này người, ta không cam lòng, đội ngũ chạy nạn hôm qua tổng cộng gần hai trăm người, chỉ lừa đến được khoảng bốn mươi người, đáng tiếc."
Thôn trưởng Triệu nhìn bộ dạng thân quen của Ma Tử và dẫn đầu liền biết mình bị gài bay hắn ta trợn mắt nhìn Ma Tử một cái đầy hung tợn.
Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không dám có động tác thừa thãi nào, dù sao thì hoàn cảnh mạnh hơn con người.
Lại nghe dẫn đầu nhắc tới đám người Cố An Nhiên, tâm tư thôn trưởng Triệu lay động, những người Triệu gia thôn khác cũng đang tìm mọi cách.
Cố An Nhiên thông minh như vậy, hơn nữa bản lĩnh vô cùng tốt, nếu có thể bị người của Tề Vương gì đó bắt đến Thiên Vân trấn, chắc chắn có thể dẫn bọn họ cùng chạy đi.