Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693: Ta Sẽ Trong Coi Nơi Này Thay Tỷ Tỷ (1)

Chương 693: Ta Sẽ Trong Coi Nơi Này Thay Tỷ Tỷ (1) Chương 693: Ta Sẽ Trong Coi Nơi Này Thay Tỷ Tỷ (1)Chương 693: Ta Sẽ Trong Coi Nơi Này Thay Tỷ Tỷ (1)

Hắn ta có thể hiểu được chuyện xử tử vy y để bảo toàn thể diện, nhưng hắn ta thực sự không thể hiểu được chuyện hành hình của công chúa Trữ Nhạc.

Nàng ấy là nữ của hoàng đế, hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà?

"Hoàng thượng?" Thái giám quản sự nhất thời không biết làm thế nào, cho nên mới dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi lại một câu.

Hoàng đế dùng con dao găm còn đẫm máu trong tay chỉ vào hắn ta nói: "Cái gì? Ngươi muốn tram tự mình động thủ à?"

Thái giám quản sự không dám hỏi thêm gì nữa, đi tìm tâm phúc của hoàng đế, đưa vu y ra khỏi cung, định bí mật xử lý.

Tuy nhiên, vu y này không biết dùng cách nào đã trốn thoát.

Mà công chúa Trữ Nhạc vốn đã điên rồi, treo cổ nàng ấy đến chết cũng không khó khăn gì.

Ngày hôm sau, hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, ra lệnh xử tử tất cả người trong phủ Nghi Vương, trong số rất nhiều huyết mạch của Nghi Vương, chỉ có Tiểu quận Vương là không thấy bóng dáng. Mà tin tức về việc hoàng đế đích thân giết chết Lưu Chiêu Nghỉ và Nghi Vương cũng lan truyền nhanh chóng trong Tuyên Thành.

Hành vi của hoàng để càng trở nên điên cuồng, mỗi ngày đều có cung nữ và thái giám mất mạng, các quan đại thần mỗi ngày vào triều cũng nơm nớp lo sợ, không ít đại thần đã bị hoàng đế xử tử.

Rất nhiều người bất mãn trong lòng nhưng cũng không thể làm gì được, bởi vì binh quyền giờ đều nằm trong tay hoàng đế và Dạ Tu Mặc.

Muốn hạ bệ tên hôn quân cuồng bạo này, cần phải có sự đồng ý của Vũ An đại tướng quân.

Cố An Nhiên nhìn thấy Tuyên Thành náo loạn, nhìn Dạ Tu Mặc hỏi: "Nghi Vương cũng đã chết một thời gian. Hoàng đế bây giờ cũng không khác gì một kẻ điên, ta vào cung lén giải quyết hắn được không?”

Dạ Tu Mặc nói: "Đã có mấy cựu thần tìm đến ta, hy vọng ta có thể ra tay cứu bách tính Tuyên Thành thoát khỏi tai hoạ."

"Nhưng ta hiểu rất rõ đám người đó, nếu bọn họ biết ta tự tay giết hoàng đế, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này làm ầm ï, khiến ta mất đi sự ủng hộ của mọi người, mưu đồ hạ bệ ta."

Cố An Nhiên nhún nhún vai nói: "Cho nên đây chính là thời điểm thích hợp để ta ra tay, tối nay thì thế nào?"

Nàng nói chuyện giết hoàng đế cũng đơn giản giống như giết một con lợn. "Được, chúng ta ở Tuyên Thành này đã lãng phí quá nhiều thời gian." Dạ Tu Mặc đồng ý.

Hắn hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Cố An Nhiên, có thể giải quyết hoàng đế.

Đêm khuya, Cố An Nhiên xuất hiện ở hoàng cung Tuyên Thành.

Bởi vì sợ hãi, bây giờ hoàng đế mỗi đêm đều triệu bảy tám người đến thị tẩm, khi Cố An Nhiên đi tới tẩm điện của hắn ta, cảnh tượng nàng nhìn thật thật là khó tả.

Nàng rắc một ít bột thuốc vào trong điện, ngay sau đó hoàng đế và mấy nữ nhân xung quanh đã ngất đi.

Thấy người bên trong không còn động tĩnh gì nữa, Cố An Nhiên nhảy từ trên mái nhà đi vào trong điện, bịt mũi miệng của hoàng đế, khiến hắn ta hoàn toàn mất đi hơi thở.

Sau khi sắp xếp xong, nàng rời khỏi hoàng cung của Đại Tuyên.

Sáng sớm, cửa phủ Dạ Tu Mặc đã bị một đám đại thần vây kín, người gác cổng cũng không dám chậm trễ, lập tức đi vào bẩm báo.

Dạ Tu Mặc nghe bẩm báo xong, trong lòng không có chút nào gợn sóng nói: "Bản tướng quân biết rồi, mời mấy vị đại thân đó vào phòng nghị sự.”

Sau đó, hắn sửa sang lại y quan, vào phòng nghị sự. Vừa đến phòng nghị sự của Phủ tướng quân, hắn đã phát hiện mấy vị đại thần không thể ngồi yên một chỗ, đi tới đi lui với vẻ mặt đau khổ.

Dạ Tu Mặc trịnh trọng hỏi: "Các vị đại nhân, sớm như vậy tới phủ tướng quân của ta không biết là có chuyện gì?"

Một vị đại thần xưa nay có giao hảo với Dạ Tu Mặc nói: "Tướng quân, hoàng thượng đã cưỡi rồng về trời."

"Sao lại đột ngột như vậy?" Dạ Tu Mặc giả vờ kinh ngạc hỏi.

"Khụ khụ khụ... Hoàng thượng... chết vì bị thượng mã phong." Một vị đại thần lúng túng nói.
Bình Luận (0)
Comment