Chuong 694: Ta Se Trong Coi Noi Nay Thay Ty Ty (2)
Chuong 694: Ta Se Trong Coi Noi Nay Thay Ty Ty (2)Chuong 694: Ta Se Trong Coi Noi Nay Thay Ty Ty (2)
Dạ Tu Mặc che miệng, che giấu sự bối rối của mình, sau đó hỏi: "Vậy các vị đại nhân muốn ta xử lý như thế nào?"
Mấy vị đại thân kia xoa xoa tay nói: "Hoàng đế đột ngột băng hà, cũng không lập di chiếu. Bây giờ trong số các hoàng tử, không biết ai sẽ kế vị ngai vàng nước Đại Tuyên?”
Dạ Tu Mặc ngẩng đầu nói: "Bây giờ còn có nước Đại Tuyên sao?"
Đám đại thân nghe xong, đều cúi đầu không nói lời nào.
Dạ Tu Mặc cũng không nói thẳng ra nhi tử nào của hoàng đế thích hợp kế vị hơn, mà nhìn về phí thống lĩnh cấm quân nói: "Trần tướng quân, ngươi cho rằng hiện tại trong số các hoàng tử của tiên hoàng, ai có thể gánh vác nổi nước Đại Tuyên?"
Trân tướng quân biết nước Đại Tuyên bây giờ đầy rẫy lỗ hổng, mà các hoàng tử đều vô dụng, mỗi ngày chỉ biết uống rượu vui chơi, sống được ngày nào hay ngày đó.
Làm gì có người nào có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy, nhưng hắn ta trung thành với hoàng đế, không thể hai tay dâng tặng hoàng vị cho Vũ An đại tướng quân.
Hắn ta tỏ vẻ giễu cợt nói: "Chẳng lẽ Vũ An đại tướng quân biết mình được lòng dân nên muốn thay thế sao?"
Dạ Tu Mặc lạnh lùng lắc đầu nói: "Trần tướng quân, ta không có ý nghĩ này."
Hắn có thành Mặc An của riêng mình, Tuyên Thành này bề ngoài có thể không thuộc về hắn, nhưng thực chất là tùy ý hắn sử dụng.
Trần tướng quân tiếp tục hùng hổ dọa người: "Vậy xin Vũ An đại tướng quân nói một câu, ngươi cảm thấy vị hoàng tử nào thích hợp để kế vị."
Dạ Tu Mặc dừng một chút, thốt ra hai chữ: "Nghiệp Vương!"
Các đại thần đều thì thào nói: "Nghiệp Vương là một hài tử chưa đầy mười tuổi, sao có thể gánh vác nổi trọng trách quan trọng như vậy?"
"Hơn nữa, hắn cũng không phải là nhi tử của tiên đế."
Có mấy người từng tiếp xúc với A Ly thản nhiên nói: "Nghiệp vương mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại có tính cách rất chững chạc, còn tốt hơn nhiều so với các hoàng tử của tiên đế. Hơn nữa, cố Nghiệp Vương năm xưa từng lưu lại một đội hộ vệ, bây giờ tân Nghiệp Vương mới có thể nắm toàn bộ Nghiệp Thành trong tay."
Trân tướng quân từng là người dưới quyền Nghiệp Vương, có thể nói là do chính tay Nghiệp Vương nâng đỡ.
Nghiệp Vương thậm chí còn có ơn cứu mạng với hắn ta.
Cho nên, khi Dạ Tu Mặc đề nghị để Nghiệp Vương kế thừa hoàng vị, Trân tướng quân không hề có chút phản bác nào.
Hắn ta chỉ có chút khó hiểu nói: "Ngươi là người hô mưa gọi gió ở Tuyên Thành, vậy mà lại không có hứng thú chút nào đối với ngai vàng nước Đại Tuyên sao?”
Dạ Tu Mặc khinh thường nói: "Cái ngai vàng rách nát của nước Đại Tuyên này, ai mà cần chứ."
"Chỉ là đề nghị của ta thì sao?" Dạ Tu Mặc hỏi.
Trân tướng quân xua tay nói: "Chuyện này ta không có ý kiến, ta nhất định sẽ hết lòng phò tá Nghiệp Vương."
Dạ Tu Mặc nhìn các quan đại thần kia, nói: "Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Vì hai vị tướng quân nắm giữ binh quyên đều chọn cùng một người nên đám đại thân đương nhiên không có ý kiến gì.
A Ly còn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tin tức mình sẽ kế vị ngai vàng nước Đại Tuyên.
Tất cả người trong phủ Nghiệp Vương đều không hiểu gì, dù sao mặc dù hoàng đế có qua đời thì hắn ta vẫn còn có nhiều hoàng tử như vậy, việc kế vị này cũng sẽ không bao giờ đến lượt Nghiệp Vương, bọn họ năm lần bảy lượt đưa mắt nhìn nhau. A Ly vốn luôn bình tĩnh trầm ổn, lúc này cũng có chút choáng váng nhìn Cố An Nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, đây là có chuyện gì?”
Cố An Nhiên nhìn ánh mắt mờ mit của hắn ta, nhịn không được xoa đầu hắn ta nói: "Chuyện đúng như ngươi nghe được."
"Chủ nhân Tuyên Thành này từ nay về sau chính là ngươi."
A Ly lập tức từ chối: "Tỷ tỷ, ta đã hứa với ngươi, chờ báo thù cho phụ mẫu xong, ta sẽ cùng tỷ trở về thành Kinh Hồ, ta không muốn ở đây làm thành chủ."