Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 695 - Chuong 695: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (1)

Chuong 695: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (1) Chuong 695: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (1)Chuong 695: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (1)

Cố An Nhiên đặt hai tay lên vai A Ly nói: "Ngươi nhìn xem, cuộc sống của bách tính bây giờ thế nào?"

"Khổ không nói hết." A Ly khó khăn nói ra bốn chữ.

Cố An Nhiên thở dài một hơi hỏi: "Tại sao bách tính phải chịu khổ?"

A Li siết chặt tay nói: "Hoàng thất và người Khương đều có trách nhiệm, nhưng người Khương cuối cùng sẽ bị chúng ta đuổi ra khỏi lãnh thổ nước Đại Tuyên."

Cố An Nhiên gật đầu đồng ý: "Vậy A Ly cho rằng chỉ với một thành Kính Hồ đã đủ để đuổi người Khương ra khỏi lãnh thổ nước Đại Tuyên rồi sao?"

A Ly trầm mặc một lát rồi nói: "Tỷ tỷ, ta sẵn sàng trông coi Tuyên Thành này thay tỷ. Từ giờ trở đi, tỷ nói làm thế nào, ta sẽ làm như vậy."

Cố An Nhiên xoa đầu A Ly nói: "Ngươi yên tâm, Trân Tướng quân là bộ tướng của phụ thân ngươi trước đây, ta tin tưởng hắn sẽ tận tâm tận lực phò tá ngươi, Dạ ca ca của ngươi cũng sẽ để lại cho ngươi vài người có thể dùng được."

Vẻ mặt A Ly trở nên thoải mái hơn một chút: "Được, ta đã hiểu." Việc A Lý kế thừa hoàng vị nước Đại Tuyên không hề gây nên sóng to gió lớn, đối với đám hài tử của tiên hoàng, chỉ cần có thể tiếp tục sống một cuộc sống ngập trong vàng son nhung lụa, ai trở thành hoàng đế cũng không quan trọng.

Bây giờ nước Đại Tuyên chẳng khác gì một đất nước bị diệt vong, làm hoàng đế chưa chắc đã là chuyện đáng mừng

A Ly trở thành tân hoàng đế nước Đại Tuyên, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc ở Tuyên Thành một thời gian, sau khi tình hình ổn định liền rời đi, đi thẳng đến thành Kinh Hồ.

Mà ngày bọn họ rời khỏi Tuyên Thành, trên vách núi cao có một bóng người luôn nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ.

Đi suốt nửa tháng, Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đã vê tới thành Kinh Hồ, trên đường trở về, bọn hắn thu được rất nhiều nạn dân đồng ý đi cùng bọn họ.

Trở lại thành Kinh Hồ, nơi này đã là một toà thành hoàn thiện về các phương diện thương nghiệp, quân sự, giống như thành Mặc An, cái gì cũng có.

Cố Thẩm Diệp nghe được tin Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đã trở về, hắn ta liền đích thân đi tới cổng thành đón bọn họ.

Sau khi nhìn thấy Cố An Nhiên, hắn ta chậm rãi đi vê phía trước, dang rộng hai tay nói: "Nhiên Nhiên, cuối cùng muội cũng đã trở về."

Thấy vậy, Dạ Tu Mặc bình tĩnh đứng ở giữa Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên: "Đã lâu không gặp."

Cố Thẩm Diệp cười như một con hồ ly: "Tiểu tử ngươi, sao không đến thành Mặc An của mình đi, ngày ngày cứ chạy đến thành Kinh Hồ của chúng ta làm gì vậy?”

Dạ Tu Mặc mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Cố Thẩm Diệp.

Cố Thẩm Diệp nhìn những người phía sau Cố An Nhiên, để những người dưới quyền lập tức sắp xếp chỗ ở cho những người này.

Sau đó hắn ta vẫy tay với Cố An Nhiên nói: "Muội đi chuyến này đã hơn mấy tháng, trời đã cuối thu rồi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta mau mau trở về phủ thành chủ đi."

"Được." Cố An Nhiên đi đến bên cạnh ca ca, lại trở về tư thế của một tiểu cô nương.

Nàng đi theo Cố Thẩm Diệp, lại hết sức quan tâm đến tình hình ở thành Kinh Hồ: "Ca ca, năm nay thành Kinh Hồ thu hoạch thế nào?”

Nói đến đây, Cố Thẩm Diệp cười to nói: "Thành Kinh Hồ năm nay bội thu, thu thuế cũng không ít, mùa đông năm nay chúng ta có thể sống yên ổn rồi."

"Trong mấy tháng các ngươi rời đi, thành Kinh Hồ đã tiếp nhận rất nhiều nạn dân từ bên ngoài. Bây giờ thành này đã hết chỗ, khó có thể tiếp nhận thêm nhiều người, nếu càng nhiều người thì chuyện chia đất và canh phòng đều không thể làm tốt."

"Trừ khi mở rộng ra bên ngoài thêm một chút nữa.”

Cố An Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: 'Chuyện này không vội, chúng ta thương lượng kỹ càng rồi hãy đưa ra quyết định."

Cố Thẩm Diệp trả lời: "Ta cũng nghĩ vậy."

"À, đúng rồi, mấy tháng nay tửu lâu của muội và Đào Vọng Đường kiếm được không ít bạc, còn cả chợ thực phẩm cũng vậy."

"Ta đã cất giữ hết số tiền này cho muội rồi."
Bình Luận (0)
Comment