Chuong 704: Dan Trong Thanh Tranh Gianh Nguồn Nước (1)
Chuong 704: Dan Trong Thanh Tranh Gianh Nguồn Nước (1)Chuong 704: Dan Trong Thanh Tranh Gianh Nguồn Nước (1)
Ngón tay Cố An Nhiên gõ gõ mặt bàn như có điều suy nghĩ, nàng nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Thị vệ nghi hoặc hỏi: "Thành chủ đại nhân, chúng ta không ra tay sao?”
Cố An Nhiên nhíu mày: "Ra tay? Bọn họ đâu phải là thổ phỉ hay cướp bóc gì, trước mắt cũng chưa động chạm gì tới ta, vì sao ta lại phải ra tay?"
"Bọn họ chỉ là dân chúng bá tánh bình thường, mà thành Kính Hồ ta cũng không phải tổ chức sơn phỉ."
“Người không phạm ta, ta không phạm người."
Thị vệ gật đầu nói: "Vâng, thành chủ đại nhân."
Giờ phút này, trong sơn cốc xa xa, tên cầm đầu dẫn theo mấy người đi ra từ thành Kính Hồ, cùng với người trong trại, đang uống rượu dùng bữa.
Thế nhưng đồ ăn trên bàn, chỉ là chút rau dại đơn giản, rượu cũng là hàng pha nước, cơm cũng không phải cơm tẻ, mà là cơm trộn lẫn các loại rau đại.
Mấy người cùng đi theo ra khỏi thành, ngay lập tức hối hận, cuộc sống đang tốt đẹp thì không cần, mà lại đi chọn sống cuộc sống ăn cỏ như thế nay.
Lão đại của trại kia, có vẻ như đã nhìn ra suy nghĩ của những người mới tới này.
Hắn ta vung tay lên, vẽ ra một cái bánh nướng lớn: "Các ngươi đừng chỉ thấy mỗi cuộc sống bây giờ của chúng ta không được tốt lắm, chí ít giờ đây chúng ta không cần phải bôn ba khắp nơi, cũng có thể được ăn no a."
"Hơn nữa, là do chúng ta thiếu người thôi, chứ nếu có nhiều người, thì cũng có thể phát triển được như thành Kính Hồ và thành Mặc An."
"Đến lúc đó, mấy người các ngươi sẽ trở thành những nguyên lão đã cống hiến cho trại, lúc ấy thì cần gì phải làm việc nữa?"
"Chẳng những không phải làm việc, mà những chức to quan trọng nơi đây, chắc chắn ta cũng sẽ ưu tiên cho các ngươi trước."
Hắn ta vừa dứt lời, những người khác liền nói ngay: "Trại chủ anh minhy
Tên nằm vùng được phái đến thành Kính Hồ nhưng hiện nay đã bị đuổi ra nói: "Trại chủ, trong số chúng ta hiện nay đã không còn ai nằm vùng ở thành Kính Hồ nữa rồi, sợ là không moi được thêm mấy người từ thành Kính Hồ ra nữa."
Lúc nói lời này, người này có chút phát sâu, dù sao một địa phương muốn phát triển, quan trọng nhất chính là phải có người, không có người, tức không có người làm, thì còn nói gì tới phát triển chu?
Trại chủ tram mặc một lúc, sau đó nói: "Chuyện này thì ngươi không cần lo lắng, quy củ của thành Kính Hồ và thành Mặc An nghiêm khắc, tuy nhiên cũng có vài quy củ cũng không hợp lý, cho nên thỉnh thoảng sẽ có dân chúng bình thường bị đuổi ra ngoài thành, lúc đó cứ mời hết đến chỗ chúng ta là được."
Người nọ gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta sẽ cho người chờ ở giao lộ giữa thành Kính Hồ và thành Mặc An, nếu gặp phải người chạy nạn cùng đường thì sẽ đưa người đó đến chỗ chúng ta."
"Người ở đây không nhiều lắm, nhà ở tạm thời hơi rách nát một chút, nhưng những thứ có được trong tương lai nhất định sẽ nhiều hơn so với thành Kính Hồ và thành Mặc An."
Tên trại chủ này, cứ nói được vài câu là lại nhịn không được cho người ta mơ tưởng về tương lai, thế nhưng tất cả những người trong Khê Cốc Trại này lại rất tin tưởng vào đó.
Tất cả mọi người đồng thanh nói: "Đều nghe theo trại chủ, cuộc sống tương lai của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Giống như lời Cố An Nhiên đã từng nói, vùng thung lũng này cũng không tệ lắm, chỉ có điều đất đai hơi ít, nếu như muốn phát triển thì phải lên núi khai hoang, nhưng làm vậy cũng có chút khó khăn, bởi vì núi ở đây cũng không thấp. Tạm không đề cập tới chuyện ở thung lũng hẻm núi này nữa, Cố An Nhiên nghỉ ngơi ở thành Kính Hồ mấy ngày xong, chợt nàng muốn đi thăm đôi long phượng thai của Đại Cường, thuận tiện đi tuần tra các nơi trong thành một phen, xem có người gây hấn gây chuyện gì hay không.
Những người không an phận, có thể đuổi đi được ít nào thì hay ít đó.