Chương 713: Xung Đột (2)
Chương 713: Xung Đột (2)Chương 713: Xung Đột (2)
Chỉ là bị đám người kia lăn lộn khóc lóc om sòm trên đường chặn lại khiến bọn họ phân vân, không biết thành Kính Hồ có đáng để bọn họ đến sinh sống hay không.
Một người lính không thể chịu đựng được nữa chĩa giáo vào một phụ nhân và nói: “Các ngươi đừng tùy tiện bôi nhọ thành Kính Hồ, nếu không †a sẽ không nương tay."
Phụ nhân bị mũi giáo chĩa vào kia dường như không hề sợ hãi, lớn tiếng hét lên: "Người của thành Kính Hồ giết người rồi! Người của thành Kính Hồ giết người rồi. Đến đây mà xem, chúng không chỉ cướp nguồn nước của chúng ta mà còn giết người!"
Nàng ta sung sướng gào thét, bởi vì trại chủ đã nói với bọn họ rằng ở một nơi như thành Kính Hồ, binh lính chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người, thế nên các nàng ta hoàn toàn không he cảm thấy sợ hãi.
"Xì" một tiếng, chiếc mũi giáo như có như không kia vừa xuyên qua da thịt của mụ ta.
Nàng ta không thể tin nổi mà nhìn vào mũi giáo xuyên thủng trái tim của mình, sau đó khẽ nhìn về phía đằng sau.
Chỉ là còn chưa kịp xoay người lại đã tắt thở.
Trước khi nhắm mắt, nàng ta nhìn về phía muội muội ruột thịt rồi tận lực nói: "Chạy đi..."
Nàng ta đã hiểu ra, thế nhưng sinh mạng đã tận rồi, nàng ta không muốn muội muội lại đạp theo vết xe đổ của bản thân nữa.
Phụ nhân đó ngã quy xuống đất, ngay tức khắc máu tươi văng tung tóe khắp nơi, những nữ nhân còn lại đang lăn lộn gào khóc trên đường cũng không dám la hét nữa.
Sau đó bọn họ bò lăn về hướng trại ở thung lũng, kèm theo đó là những tiếng la hét thất thanh.
Các nàng cho rằng binh lính ở thành Kính Hồ sẽ tuân thủ theo nguyên tắc, không hề nghĩ tới bọn họ sẽ thật sự động thủ giết người.
Đám người ban đầu dự định đến thành Kính Hồ để nương tựa, sinh sống, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt cũng như nhìn thấy ma quỷ mà chạy theo những nữ nhân kia.
Trong chốc lát, chân núi chỉ còn lại hai gã binh lính và người phụ nhân đã chết.
Gã binh lính còn cam mũi giáo dính máu trong tay, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin: "Mũi giáo của ta rõ ràng còn cách nàng ta một nắm tay, là nàng ta tự mình xông tới, sao nàng ta lại làm như vậy?"
Một gã lính khác tối sam mặt lại lên tiếng: "Nếu thật sự là do ngươi không kìm chế được mà ra tay, vậy thì e rằng chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi."
Tên lính vừa giết người kia liền hiểu ra ngay vấn đề: "Ý của ngươi là đám người ở thung lũng đang dùng mạng người để vu oan chúng ta sao?"
"Đúng thế, ngươi ở lại đây canh giữ, ta vào trong thành một chuyến."
"Nếu lại xảy ra chuyện bất thường nữa thì ngươi hãy trốn đi, đừng lấy đá chọi đá với đám người Khê Cốc trại đó."
Binh lính kia dặn dò xong thì lập tức trở về thành Kính Hồ.
Cố An Nhiên mới sống yên ổn được vài ngày thì lại có người tới bẩm báo: "Thành chủ đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Lông mày Cố An Nhiên xoắn lại.
Thị vệ bẩm báo: "Binh lính canh gác ở chân núi của thành Kính Hồ đã xảy ra xung đột với một nhóm phụ nhân.”
"Bây giờ có một phụ nhân của Khê Cốc trại chết rồi, thi thể vẫn còn ở dưới chân núi."
Cố An Nhiên nghe vậy càng cau mày hơn: "Sao lại xảy ra chuyện này? Không phải đã dặn không được tùy tiện giết dân thường hay sao?"
Thị vệ đáp: "Theo như lời của lính canh thì hắn ta bị vu oan. Chính người phụ nhân kia chủ động tiến lại mũi giáo của hắn."
Cố An Nhiên mới hơi giãn chân mày ra một chút: "Chuyện ra thế này, ta hiểu rồi."
"Khê Cốc trại với chúng ta xưa nay không thù không oán, vì sao các nàng phải làm náo loạn ở chân núi của thành chúng ta?"
Thị vệ kia tiếp lời: "Hiện tại Khê Cốc trại đang khai hoang, chuẩn bị cho vụ mùa xuân năm sau nhưng bên chỗ bọn họ lại không có đủ nguồn nước, bây giờ cũng đang tìm nguồn nước mới."