Chương 714: Lấy Đầu Người (1)
Chương 714: Lấy Đầu Người (1)Chương 714: Lấy Đầu Người (1)
Cố An Nhiên hiểu ra: "Bọn họ cùng tìm thấy nguồn nước kia giống chúng ta sao? Không thực hiện được thì quay lại vu oan giá họa cho chúng ta?
Thị về cúi đầu không đáp.
Thế nhưng có lẽ những gì thành chủ vừa nói là phần lớn sự thật.
Cố An Nhiên thay quần áo mang theo người đi xuống chân núi.
Lúc đến chân núi, thấy đám người của Khê Cốc trại tay cầm vũ khí đang bao vây lấy binh lính, nhìn dáng vẻ như sắp động thủ đến nơi.
Cố An Nhiên nghiêm mặt: "Các ngươi muốn động thủ ở thành Kính Hồ? Các ngươi còn muốn sống nữa không?"
Đám người của Khê Cốc trại nghe thấy Cố An Nhiên nói thế thì dừng tay.
Có người dùng giọng dọa dẫm nói: "Các ngươi cần gì phải nói đạo lý, là các ngươi giết người của Khê Cốc trại trước, giờ này còn tính ngang ngược vô lý hay sao?"
Cố An Nhiên buông lỏng tay: "Từ trước đến nay ta chỉ nói đạo lý với người hiểu đạo lý."
"Với người không hiểu đạo lý, tốt nhất nên dùng vũ lực để giải quyết." Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Cố An Nhiên, đám người Khê Cốc trại cực kỳ phẫn uất mà giơ cuốc với rìu trong tay mình nói: "Dù gì ngươi cũng là chủ của một thành, sao lại có thể làm ra chuyện ỷ thế hiếp người như vậy."
"Còn không phải là ngươi ỷ vào thành Kính Hồ các ngươi đông người, nhiều binh lính hay sao?"
Khóe miệng Cố An Nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt, khoanh tay nói: " Đúng vậy, người của thành Kính Hồ rất đông."
"Khê Cốc trại của các ngươi không lo phát triển cho tốt, suốt ngày nghĩ mánh nghĩ khóe tìm đường tắt, thảo nào mãi mà không phát triển nổi."
Người dân của Khê Cốc trại tức giận đỏ bừng mắt, nổi lên cả gân xanh cổ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hạ nhỏ giọng nói: "Lúc này ở đây chỉ có hai binh lính và một ả nữ nhân."
"Mà chúng ta có tới bốn năm mươi người, không bằng chúng ta bắt lấy ả nữ nhân thành Kính Hồ này để đổi lấy nhiều lương thực, bảo vật hay thậm chí là cả nguồn nước sinh hoạt."
Có người không quá đồng ý nói: "Cho dù chúng ta có đổi được mấy thứ đồ đó, ngươi nghĩ rằng người của thành Kính Hồ sẽ bỏ qua cho Khê Cốc trại của chúng ta sao?"
Nhưng ngay lập tức có người nghĩ ra kế sách khác hay hơn: "Vậy thì chỉ lấy vàng bạc châu báu, sau đó mấy trăm người chúng ta đi nơi khác để sinh sống, cũng đâu phải chuyện gì khó khăn lắm, dù sao thì Khê Cốc trại cũng chẳng phải nơi tuyệt vời gì cho cam.”
Ngay tức khắc có người hùa theo: "Đây đúng là một ý kiến hay, chúng ta cứ đánh cược thử một ván?"
"Cuoc Cá đám người ăn khớp với nhau.
Bàn bạc xong, bọn họ bày ra vẻ mặt không mấy thiện cảm, bao vây lấy Cố An Nhiên và hai tên binh lính vào trong.
Hai binh lính nhận thấy sự việc không ổn thì cầm mũi giáo trong tay bảo vệ Cố An Nhiên ở giữa.
Bọn họ nói một cách trung thành: "Thành chủ ngài đừng lo lắng, dù chúng ta có chết cũng sẽ bảo vệ ngài vẹn toàn."
Thời điểm Cố An Nhiên không ở thành Kính Hồ, nhân sự trong thành đã thay đổi rất nhiều cho nên một số binh lính, thậm chí cả những người dân đến thành sau này cũng không biết rốt cuộc một thành chủ như nàng có tác dụng gì.
Chỉ biết là nàng giỏi đầu thai, đầu thai thành muội muội của phó thành chủ đại nhân cực kì giỏi giang.
Chính vì phó thành chủ rất yêu thương muội muội cho nên đã đưa cho nàng chức vị cao nhất.
Cế An Nhiên nhếch nhếch khóe miệng: "Tự bảo vệ bản thân cho tốt đi, đừng để mình bị thương.
Cũng không biết hai binh lính nghe xong có để trong lòng hay không, bọn họ nhìn thẳng vào tên cầm đầu nói: "Đến cùng là các ngươi muốn làm gì?”
"Người của thành Kính Hồ cũng không dễ đụng vào, nếu bây giờ các ngươi rời đi, chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng."
Trong mắt tên cầm đầu đám người kia chỉ toàn là sự khinh thường: "Ha ha, tha mạng cho bọn ta? Lớn giọng thật đấy."