Chương 715: Lấy Đầu Người (2)
Chương 715: Lấy Đầu Người (2)Chương 715: Lấy Đầu Người (2)
Hắn ta huýt sáo với Cố An Nhiên, mỉm cười rồi nói: "Ngươi đoán xem, thành chủ mỏng manh này có thể đổi lấy bao nhiêu vàng bạc của thành Kính Hồ?"
Hai binh lính đang bảo vệ Cố An Nhiên ngay lập tức đáp trả: "Các ngươi dám!"
Đám người Khê Cốc trại càng lúc càng mạnh miệng nói: "Ngươi xem chúng ta có dám hay không!"
Nói xong, tên cầm đầu phất tay ra hiệu, tất cả đám bọn chúng vọt qua chỗ của hai binh lính và Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn với ánh mắt lạnh lùng, tìm một thân cây làm chỗ dựa rồi cố định vuốt hổ bay trên cây.
Nàng lấy rìu đầu phượng ra cùng với sự trợ giúp của vuốt hổ bay, phi lên không trung lao thẳng về phía tên cầm đầu.
"Phập." Tiếng rìu cắm vào da thịt vang lên.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã từ cổ rơi xuống, nó lăn vài vòng dưới đất trước khi dừng hẳn.
Trên mặt hắn ta máu me dính cùng với lá cây và bùn đất, trông rất ghê tởm.
Mà thân thể của hắn ta vẫn đứng thẳng tắp, trên cổ mất đầu, máu chảy khắp nơi.
"Aaal" Đám người của Khê Cốc trại bắt đầu la hét thất thanh.
Suốt đoạn đường chạy nạn cho tới bây giờ, người còn sống chắc chắn không phải là người tam thường.
Bọn họ đều có kỹ năng riêng, hoặc bản lĩnh không tồi hoặc là rất có đầu óc, không thì cũng sẽ rất tỉnh thông một ngón nghề nào đó.
Bọn họ vì mạng sống cũng không phải chưa từng giết người.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người cắt đầu người khác như cắt dưa hấu giống Cố An Nhiên.
Ban đầu họ cho rằng một tiểu cô nương như thành chủ thành Kính Hồ sẽ không dám giết người.
Suy cho cùng cũng có rất nhiều cô nương đến cả gà vịt còn không dám giết, cho nên chẳng dám nghĩ đến việc nàng giết người nhanh nhẹn đến vậy.
Cố An Nhiên thản nhiên không thèm để ý vết máu trên người, lạnh lùng đáp: "Cút hết."
"Nếu không số phận của các ngươi cũng sẽ giống như số phận của kẻ này."
Đám người ô hợp của Khê Cốc trại phân tán như chim như thú, nhanh chóng cụp đuôi chạy về trại.
Hai binh lính há hốc mồm nhìn thẳng vào Cố An Nhiên nhưng không thốt ra được lời nào.
Im lặng một hồi, một binh linh thốt ra nốt lời nói còn tôn đọng trong lòng: "Thành chủ đừng sợ"
Binh lính còn lại nhìn hắn ta như nhìn một thằng ngốc rồi tự nhủ: "Nhìn thành chủ giống như đang sợ hay sao?”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhìn hai người liếc mắt qua lại mà không nói lời nào, Cố An Nhiên hơi buồn cười. Nàng nhìn lại máu trên tay mình rồi nói: "Lâu rồi ta mới lại lấy đầu người, hơi không quen tay."
Binh lính nở một nụ cười nhưng trong lòng lại thâm nghĩ: "Vết chém dứt khoát như vậy mà còn bảo không quen tay? Vậy quen tay thì còn đến mức nào nữa?"
Cố An Nhiên phất tay vê phía hai binh lính: "Được rồi, các ngươi đi xử lý thi thể này đi, không thể cứ vứt nó ở ven đường được. Giờ đã sắp vào đông, cũng nên phòng ngừa bệnh dịch."
Hai binh lính chắp tay lại: "Đã rõ."
Sau khi nhận lệnh từ Cố An Nhiên, bọn họ ngay lập tức bắt tay vào việc xử lý thi thể không còn nguyên vẹn này.
Còn Cố An Nhiên tìm một dòng suối để rửa sạch máu dính trên tay và trên người.
Khi nàng rửa xong thì hai binh lính cũng đào xong hố sâu, ném thi thể xuống đó.
Cố An Nhiên dặn dò: "Nếu người bên Khê Cốc trại còn tới náo loạn, các ngươi không cần phải lấy đá chọi đá, hy sinh vô nghĩa."
"Trực tiếp chạy vào rừng sau đó thông báo với người ở cửa thành."
Bọn họ đáp lời: "Chúng ta đã rõ thưa thành chủ đại nhân."
Không còn chuyện gì nữa, Cố An Nhiên quay trở va phủ thành chủ.
Về đến phòng xử lý công vụ thì phát hiện Du Nương đã quay vê.
Nàng nhíu mày hỏi: "Sao đã về rồi? Ngươi không giúp Nhị Cường nữa à?”
Du Nương cười nói: "Chủ tử, một mình hắn chăm mười mấy đứa trẻ đã rất thành thục rồi."
"Hơn nữa, Mạt Nương cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, bây giờ đã có thể một mình chăm tụi nhỏ nên ta quay về."