Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 717 - Chương 717: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (2)

Chương 717: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (2) Chương 717: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (2)Chương 717: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (2)

Còn hai con quỷ đáng ghét đó cũng đang ngủ say trong nôi.

Cậu bé bước cái chân nhỏ, một mạch đi về phía cái nôi, giơ bàn tay đầy thịt lên, chuẩn bị tát vào mặt muội muội.

Nhưng cậu bé lại nghĩ lại, cảm thấy bé con này yếu ớt quá, vậy chi bằng không đánh muội muội nữa.

Nếu như khóc thì sẽ đáng thương biết bao, đúng không? Chi bằng đánh đệ đệ vậy, con trai đều thịt dày da thô.

Nghĩ xong, bàn tay đầy thịt lại chuyển về phía đệ đệ.

Khi cậu bé chuẩn bị tát vào mặt đệ đệ, nhưng lại phát hiện ra đệ đệ đang cười dịu dàng ve phía cậu bé, lỗ mũi còn thổi ra một bong bóng nước mũi, trông có vẻ như đang mơ giấc mơ đẹp de gì đó.

Tiểu Mễ nhìn ngơ ngác một hồi, rồi từ từ hạ bàn tay đầy thịt xuống, vuốt ve gương mặt đệ đệ.

Trong lòng cậu bé ngậm ngui nghĩ: "Hóa ra đệ đệ cũng mềm mại đến vậy, nếu đánh một cái thì cũng sẽ khóc rất lâu nhỉ?"

Cặp long phượng của Mạt Nương ngủ rất nông, cho nên sau khi con trai của nàng ấy bị Tiểu Mễ sờ một cái, thì liền mếu máo, oa khóc lớn lên.

Bởi vì tiếng khóc này đã kinh động đến muội muội ở bên cạnh, tiếng khóc của hai đứa hết đợt này đến đợt khác, thay nhau xuất hiện.

Mạt Nương vừa mới ngủ đã bị tiếng khóc của trẻ con làm tỉnh giấc, còn Tiểu Mễ cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ rồi.

Cậu bé nhìn về phía Mạt Nương, khóc lóc nói: "Nương, con không có đánh đệ đệ và muội muội!"

"Con chỉ muốn sờ nhẹ đệ đệ một cái, mà đệ ấy đã khóc to rồi, hu hu hul"

Tiểu Mễ chẳng qua cũng chỉ là một đứa con nít hơn hai tuổi, gặp phải chuyện như này, cậu bé hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Mạt Nương nghe hiểu được ý trong lời của con trai lớn, cau mày nói: "Tiểu Mễ, không phải gần đây đã bảo con ở cùng với Hà nãi nãi sao? Sao lại đi đến đây rồi?"

Tiểu Mễ hít nước mũi, thụt thịt nói: "Tiểu Mễ nhớ nương, đệ đệ và muội muội giành mất nương."

"Vốn dĩ, Tiểu Mễ muốn đánh đệ đệ muội muội một trận cơ, nhưng chúng dễ thương quá, con không nỡ ra tay đánh chúng."

"Quả thực con chỉ sờ một cái thôi." Tiểu Mễ cố gắng giải thích. Mat Nương nghe những lời Tiểu Mễ nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Tiểu Mễ, sao con lại có suy nghĩ như vậy chứ? Sao con lại có thể nghĩ đến việc đánh đệ đệ muội muội chứ?"

Tiểu Mễ nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Mạt Nương, uất ức nói: "Nhưng con không có đánh mà...'

Mạt Nương hoàn toàn dứt khoát không giống với vẻ yêu thương trước đây: "Nghĩ cũng không được nghĩ."

Tiểu Mễ không nhịn nổi mà bật khóc: "Hu hu hu... Nương chỉ thương đệ đệ muội muội thôi, không cần con nữa."

Lúc này, Đại Cường đang ở bên ngoài rửa trái cây thì nghe thấy tiếng khóc ở trong phòng xuất hiện liên tục không ngừng, hắn ta đặt trái cây qua một bên, đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Tiểu Mễ khóc đến cả mặt đều là nước mắt, đau lòng mà ôm cậu bé vào lòng: "Tiểu Mễ, sao con lại khóc thành ra như thế này?"

"Đừng khóc nữa, Đại Cường thúc lau nước mắt cho con." Nói xong, thì hắn ta dùng lòng bàn tay có chút thô ráp, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiểu Mễ.

Động tác cực kỳ dịu dàng.

"Nương mắng con..." Tiểu Mễ nén giọng mà tố cáo.

Đại Cường cười, nói nhỏ bên tai của Tiểu Mễ: "Chuyện này, Đại Cường thúc cũng không dám giúp con mắng lại, bởi vì nương của con cũng sẽ mắng ta..."

Tiểu Mễ nín khóc, mỉm cười, thổi ra một cái bong bóng nước mũi.

Cậu bé vỗ ngực, đảm bảo nói: "Đại Cường thúc, con thật sự không có đánh đệ đệ muội muội, con chỉ sờ mặt của đệ đệ, ai ngờ đệ ấy lại khóc."

Đại Cường cười nói: "Đại Cường thúc tin con, hai cục bột mỏng manh đó, mỏng manh lắm, động một chút là khóc ngay."

"Hai đứa nó đã cướp nương của con đi rồi, trong lòng nương của con bây giờ chỉ có chúng, không còn hai nam nhân chúng ta nữa rồi."

"Có phải Tiểu Mễ tủi thân lắm không."
Bình Luận (0)
Comment