Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72: Hoang Tàn (1)

Chương 72: Hoang Tàn (1) Chương 72: Hoang Tàn (1)Chương 72: Hoang Tàn (1)

Bạch thống lĩnh phóng ngựa đến trước mặt Cố An Nhiên, bỉ ổi nói: "Tiểu nương tử đừng sợ, ta sẽ yêu ngươi thật nhiều."

"Nếu ngươi hầu hạ những huynh đệ này được vui vẻ, ta cam đoan ta sẽ tiến cử ngươi với Tề vương, để ngươi có được một cuộc sống ăn ngon uống đã, không cần đi theo những người thấp kém này trải qua cuộc sống chạy nạn."

"À". Cố An Nhiên đáp một tiếng thờ ơ.

Lập tức nhấc chầm chậm khẩu súng lục đè lên cái trán của Bạch thống lĩnh đã xuống ngựa.

Bạch thống lĩnh cười hì hì, một tay nắm súng lục màu bạc hỏi: "Đây là món đồ hay ho gì vậy?"

Cố An Nhiên chớp chớp mi, nói từng câu từng chữ: "Ngươi thử một lần, sẽ biết".

Nàng hoàn toàn không cho thống lĩnh Bạch thêm cơ hội nói chuyện nào.

Đùng! Tiếng súng vang lên.

Thống lĩnh Bạch chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trên trán xuất hiện một lỗ máu, óc xì ra từ phía sau đầu.

Tánh mạng của hắn ta mất đi rất nhanh, trong mắt vừa có sợ hãi vừa có căm hận.

Chỉ tiếc hắn ta không cách nào mở miệng nói lần nữa, mắt trừng thẳng Cố An Nhiên, không bao lâu liền nằm thẳng xuống đất.

Đôi môi đỏ của Cố An Nhiên mở ra khép lại: "Ta, không cần ngươi tiến cử."

Cách đó năm mươi bước, những người thống lĩnh Bạch mang theo hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao nữ nhân kia cầm một đồ vật bằng bạc hướng về đầu thống lĩnh Bạch thì hắn ta liên ngã xuống?

Thống lĩnh Bạch đã chết rồi sao? Bọn họ không có cách nào biết được, đánh ngựa chạy như bay đến, muốn thăm dò kết quả.

Cố An Nhiên xoay người lên ngựa của thống lĩnh Bạch, cất xong khẩu súng lục màu bạc, cầm trong tay hai lưỡi búa phóng ngựa về phía đám người.

Vó ngựa dẫm qua người thống lĩnh Bạch, máu tươi bắn tung tóe.

Tên thủ hạ của Ma Tử không hiểu nói: "Nữ nhân này điên rồi sao? Nàng không sợ chết sao? Dám xông vào đoàn người chúng ta."

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Các huynh đệ xông lên báo thù cho thống lĩnh Bạch!"

Trong chốc lát, vó ngựa phía đối diện hất lên từng trận bụi, trực tiếp khiến mắt người mờ mịt.

Đôi mắt lạnh lùng của Cố An Nhiên hơi híp lại, khóe môi nhếch lên nụ cười máu, nàng nâng lên hai lưỡi búa, bổ xuống những người xung quanh.

Chỉ một chiêu, lập tức khiến hai cái đầu người rơi xuống đất.

Cơ thể hai người đó vẫn còn ở trên ngựa chưa ngã xuống, máu dịch phun tung toé, đầu người lăn vài vòng trên mặt đất đầy máu và bùn, cũng không biết bị vó ngựa hỗn loạn đá đi nơi đâu.

Các nam nhân vốn đang khinh thường Cố An Nhiên, lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi.

Nữ nhân này vậy mà dùng hai lưỡi rìu làm vũ khí? Phải biết rằng dùng vũ khí là hai lưỡi rìu cần có sức lực rất lớn, trong các nam nhân, có thể sử dụng hai lưỡi rìu làm vũ khí cũng là lông phượng sừng lân.

Chứ nói chi là thao tác một đao lấy một đầu người này, dù là nam nhân thì cũng không có bao nhiêu người có thể làm được.

Thủ hạ của Ma Tử đã ngộ ra, nữ nhân này có thể dẫn dắt đám người già yếu kia đi ngần ấy thời gian vẫn bình yên vô sự, tất nhiên trên người phải có chút bản lĩnh: "Các huynh đệ hãy cẩn thận hơn."

Bây giờ, cho dù người này không nói, những người khác cũng đã biết cô gái trước mắt này không phải người thường, sơ ý một chút bọn họ sẽ mất mạng ở đây.

Người dẫn đầu vừa làm một thủ thế, mọi người đã phối hợp động tác mà tản ra bốn phía. Cố An Nhiên một người một ngựa bị vây ở giữa, giằng co với bọn chúng.

Nàng cười lạnh nói: "Muốn chiến liền chiến".

Trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu quỷ kế nào cũng vô dụng.

Nói xong, vung rìu đầu phượng lên xông về phía vị trí người dẫn đầu mới, bắt giặc phải bắt vua trước, thời nào cũng là chân lý.

Người nọ thấy Cố An Nhiên giơ rìu đầu phượng chém đến, lập tức nâng trọng kiếm lên đón đỡ.

Loảng xoảng!

Nhưng không ngờ rằng trọng kiếm trực tiếp bị rìu đầu phượng chém gay, trên tay người dẫn đầu vẫn còn đang nắm chuôi kiếm, thân kiếm thì đã rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment