Chuong 73: Hoang Tan (2)
Chuong 73: Hoang Tan (2)Chuong 73: Hoang Tan (2)
Nhưng, người dẫn đầu cầm chuôi kiếm trong tay, đã chết dưới rìu đầu phượng.
"Các huynh đệ, chúng ta bắt nữ nhân này lại rồi tra tấn cho đến chết." Lại có người mới bắt đầu ra lệnh.
"Đúng, bắt nàng lại để các huynh đệ chơi cho đã, chúng ta có nhiều người như vậy chắc chắn có thể chơi đùa nàng đến chết." Tất cả mọi người phụ họa.
Mà Cố An Nhiên giống như không biết mệt mỏi, chém từng người từng người mội...
Không biết đã chém bao lâu, giữa mảnh đất hoang vu này, ngoại trừ nàng thì không còn một người sống nào.
Đương nhiên, phần lớn ngựa không bị thương, bởi vì Cố An Nhiên cần chúng nó.
Nàng xuống ngựa, lau mồ hôi trên mặt một cái, dự định thu ngựa vào đồng cỏ trong không gian trước, rồi chờ đến khi sắp bắt kịp quân đội chạy nạn, nàng sẽ lấy những con ngựa này ra, có những con ngựa này thì tốc độ của bọn họ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là, nàng vừa mới có ý tưởng thì đã nghe thấy tiếng của Cố Hồng Khánh: "An Nhiên cô nương! An Nhiên cô nương ngươi không sao chứ?" Cố An Nhiên lập tức ngừng mọi động tác, chỉ có thể mặc cho những con ngựa này ở bên ngoài.
Nàng thấy ba bóng người ở xa xa, Lý Kim Quang và Lý Đại Mã còn có Cố Hồng Khánh.
Nàng thở dài bất đắc dĩ, chờ ba người bọn họ đến.
Sau khi ba người chạy chầm chậm đến, Lý Kim Quang lập tức quan sát trên dưới Cố An Nhiên, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
Nhưng khi thấy máu tươi đầy đất có lẫn đầu người và tay cụt chân cụt, ông ấy lại cảm thấy kinh hãi.
"Nha đầu An Nhiên... Những người này đều là ngươi... Ngươi giết? Ngươi có bị thương không?"
"Chúng ta chờ ở phía trước đã lâu mà không thấy ngươi quay lại, sợ ngươi gặp nguy hiểm cho nên tới giúp ngươi."
Cố An Nhiên hơi hạ mắt liền thấy bộ dạng cả người đầy máu của mình.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh: "Đây đều là máu của người khác."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn dòng suối nhỏ ven đường rồi dặn dò: "Ta đi gột rửa một lát, các ngươi chất những người này cùng một chỗ rồi thiêu hủy đi."
"Nhớ kỹ là trước khi đốt phải lấy lại hết những gì có thể sử dụng được." "Sau đó đưa những con ngựa này tới chỗ mọi người đang nghỉ ngơi."
Lý Kim Quang không hiểu: "Nha đầu An Nhiên, sao ngươi không đi chung với chúng ta luôn?”
"Không được, ta phải dọn dẹp những vết tích còn sót lại của ta ở chỗ này, rồi tạo ra một số dấu vết khiến người khác phán đoán sai lầm."
Như vậy đoàn người bọn họ mới có thể càng an toàn hơn.
Lý Kim Quang không biết làm sao mà có thể che giấu vết tích trên diện tích lớn như vậy.
Thế nhưng ông ấy biết, nếu không xử lý, giết nhiều người mặc quần áo binh lính như vậy thì rất nhanh thôi sẽ có người đuổi theo.
Cố An Nhiên đi đến bên dòng suối nhỏ, cẩn thận rửa sạch vết máu trên mặt và tay.
Lý Kim Quang nhìn những thi thể trên mặt đất rồi nói: "Ta đi ven đường nhặt một ít củi khô và rơm rạ, Đại Mã và Hồng Khánh sẽ đi móc mấy đồ trên người họ trước, sau đó chúng ta sẽ khiêng những người này lại với nhau rồi thiêu."
Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã chật vật nuốt nước miếng, thành thật mà nói, họ có chút sợ hãi.
Không phải là chưa từng thấy người chết bao giờ, nhưng thực sự chưa bao giờ thấy nhiều người chết với tình trạng thê thảm như vậy.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên là một cô nương mà lại không sợ chút nào, bọn họ hai đại nam nhân có sợ đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lại.
Ít nhất, cũng không phải lúc nào cũng kéo chân Cố An Nhiên cô nương.
Sau khi Cố An Nhiên dọn dẹp sạch sẽ người mình, thì sau lưng nàng đã có một ngọn lửa hung hãn đang thiêu đốt.
Nàng không có ý định đốt xác, giao cho ba người Lý Kim Quang.
Nàng đã nghĩ tới làm sao bố trí nơi này rồi.
Chết nhiều người như vậy, giấu đi rất khó khăn, cho nên nàng cũng không có ý định lừa gạt đi.
Dấu chân ngựa men theo con đường vắng một cách quang minh và rõ ràng, nhưng nàng lại dễ dàng tạo ra một con đường mới ở phía Tây để lên núi.