Chương 722: Cá Chết Hết Rồi (1)
Chương 722: Cá Chết Hết Rồi (1)Chương 722: Cá Chết Hết Rồi (1)
"Dừng tay." Cố An Nhiên bình tĩnh nói.
"Trong tiệc thôi nôi mà gây ra án mạng vậy thì là điều không may."
Lão thái thái đó dừng tay, nước mắt chảy đầy mặt, quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
"Thành chủ đại nhân, thằng con này của ta một khi đã uống rượu vào là sẽ trở thành một tên không biết sợ là gì, vẫn mong người đại nhân đại lượng, tha cho nó lần này, ta đảm bảo nó sẽ không tái phạm nữa."
"Nếu những đứa con trai khác của ta còn sống thì đứa con này người muốn đánh chết thì cứ đánh chết đi, nhưng số ta khổ, những đứa con khác của ta trong lúc chạy nạn đều đã..."
Cố An Nhiên nhìn lão thái thái tóc bạc trắng, khẽ xua tay, nói: "Chỉ một lần này thôi, không có lần sau."
"Nếu như hắn ta lại gây thêm chuyện thì các ngươi phải rời khỏi thành Kính Hồ." Cố An Nhiên nói rõ.
Lão thái thái đảm bảo, nói một cách chắc chắn: "Ta đảm bảo nó sẽ không gây chuyện nữa!"
Cố An Nhiên gật đầu nhẹ, tỏ ý bảo lão thái thái mau chóng mang kẻ say rượu này đi.
Lão thái thái cũng không dám ở lại lâu, sợ rằng con trai mình lại làm ra hành động mạo phạm gì nữa, khiến thành chủ thay đổi chủ ý.
Sau khi kẻ nát rượu của thôn Hoa Khê rời đi, trong tửu lầu lại khôi phục lại tiếng nói cười.
Đại Cường nhếch mép cười, nói: "Mọi người cứ ăn uống hết mình, cứ ăn thoải mái đi!"
Mọi người đều cười để đáp lại, thỉnh thoảng còn có người đi chọc đôi long phượng thai của Đại Cường.
Cố An Nhiên cũng nhìn đôi long phượng thai có phần quyến luyến không rời.
Đại Cường hỏi: "An Nhiên cô nương, khuê nữ và đứa con trai này của ta có đẹp không?"
"Đẹp." Cố An Nhiên nở nụ cười từ tận đáy lòng đáp lời.
Đại Cường tự hào vỗ ngực mình, nói: "Đúng vậy, chúng thật sự trông khá đẹp."
Cố An Nhiên không nhịn được nói một câu thật lòng: "Đúng, đây đều là công của Mạt Nương."
Vốn Đại Cường còn đang ưỡn ngực, có vẻ tự hào, sau khi nghe thấy lời này của Cố An Nhiên thì lập tức giống như một quả bóng da bị xì hơi.
Hắn ta bĩu môi, nói: "Đúng là đều là công của Mạt Nương, cũng may là con gái không giống ta."
Có điều, sau một khoảnh khắc nhụt chí, hắn ta lại vô tri mà cười tiếp: "Hi hi hi!" "An Nhiên, ngươi đã thích con nít như vậy rồi, vậy thì tự mình sinh một đứa đi!"
"Không phải ta nhiều chuyện đâu, nhưng thành chủ của thành Mặc An bị sao vậy nhỉ, sao còn chưa cưới ngươi!"
Mạt Nương cảm thấy Đại Cường không nên nói ra lời này, không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn ta.
Lúc này Đại Cường mới cúi đầu ngậm miệng lại.
Nói đến đây, khoảng thời gian gần đây Cố An Nhiên rất ít gặp Dạ Tu Mặc, có lẽ là khoảng thời gian này công việc của hắn hơi nhiều.
Không chỉ phải xử lý công việc của thành Mặc An, còn phải thường xuyên giúp A Ly xử lý một vài vấn đề, còn phải liên hợp tất cả thành chủ của mười hai thành, bàn bạc việc đuổi người Khương đi.
"Chuyện này không gấp." Cố An Nhiên vẫn như cũ, bình tĩnh chọc trẻ con đáp.
Nàng dù sao cũng là thành chủ, người dám giục nàng cũng chỉ có con người thiển cận như Đại Cường thôi, những người khác không có cái gan này.
Cho nên, sau khi Đại Cường bị Mạt Nương trừng mắt không dám nói chuyện, thì không ai tiếp tục chủ đề này nữa.
Tiệc thôi nôi Đại Cường và Mạt Nương tổ chức cho con cũng coi như là đã kết thúc viên mãn.
Ăn xong tiệc thôi nôi, sau khi trở về phủ thành chủ, Cố An Nhiên nghe được một tin tốt, những người lúc trước đi tìm nguồn nước nói con đường dẫn nước đã được thông, nước đang chảy vào thành Kính Hồ.
Cố An Nhiên vội vàng cho thông báo, bảo công việc đào ao cá tích nước tiếp tục.
Đồng thời còn đặc biệt dặn dò, nguồn nước từ bên ngoài dẫn vào chỉ dùng cho ao cá và những việc khác, còn nước để trồng trọt và sinh hoạt vẫn nên dùng nguồn nước đã được cải tạo ở trong thành, như vậy mới đảm bảo sản lượng của đất trông.