Chương 721: Say Rượu Kiếm Chuyện (2)
Chương 721: Say Rượu Kiếm Chuyện (2)Chương 721: Say Rượu Kiếm Chuyện (2)
Đại Cường và Nhị Cường lập tức đập bàn, nói: "Ngươi đang nói nhảm cái gì đó? Nếu như ngươi đàng hoàng đến đây ăn tiệc thôi nôi, bọn ta tự nhiên sẽ hoan nghênh, nhưng ta thấy hôm nay ngươi đến là muốn kiếm chuyện, vậy huynh đệ bọn ta cũng không khách sáo nữa."
Nói xong, Đại Cường và Nhị Cường đồng thời đứng dậy, một trái một phải mà lôi người đó đi, tính kéo ra ngoài.
Người đó lại không cam tâm, nói: "Biểu đệ của ta chẳng qua chỉ là nêu ý kiến, mà ngươi lại đuổi cả nhà của hắn ra khỏi thành Kính Hồ, ngươi còn nói là mình không độc ác sao?"
Cố An Nhiên nghe đến đây, đưa mắt về phía Đại Cường và Nhị Cường, nói: "Thả hắn ra."
Đại Cường và Nhị Cường đè hắn ta đến trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên dặn dò, nói: "Đi lấy một chậu nước lạnh, để cho hắn ta tỉnh táo lại."
Rất nhanh, nước lạnh đã được đem đến, là Cố Hồng Khánh tự mình đi lấy.
Cố An Nhiên vẫn còn chưa dặn hắn ta đổ xuống thì hắn ta đã đổ cả chậu nước lên người tên kia. Dù sao, hắn ta cũng đã nhịn cái tên này lâu lắm rồi.
Người của thôn Hoa Khê bị nước lạnh đổ lên đầu, ngay lập tức tỉnh táo được một chút, có điều vẻ mặt vẫn mang vẻ tức giận bất bình.
Cố An Nhiên hỏi: "Biểu đệ của ngươi là ai2"
Người đó ngẩng đầu, nói: "Vương Lục của thôn La Cổ, vài ngày trước không phải đã bị người đuổi đi rồi sao? Bây giờ đệ ấy muốn quay về, ngươi không thể khai ân, cho đệ ấy trở về hay sao? Đệ ấy đã biết lỗi rồi."
Cố An Nhiên cười nhạt một tiếng, nàng còn tưởng là ai, hóa ra là người lần trước làm thủ lĩnh dẫn đầu những người đến phủ thành chủ làm loạn.
Nàng lạnh lùng, nói: "Để hắn ta quay về là điều không thể nào, nhưng ta thấy các ngươi huynh đệ tình thâm, thành Kính Hồ của ta đây không tiện giữ ngươi lại, ngươi cũng đến trại Khê Cốc đó bầu bạn với hắn ta đi."
Cố An Nhiên vừa nói xong thì có một lão thái thái tóc bạc trắng được một phu nhân trẻ tuổi dìu đến.
Bà ta thấy con trai uống đến say khướt, lập tức run rẩy tiến lên phía trước, không do dự mà tát hắn ta hai cái.
"Tên nghiệp chướng nhà người, uống say rượu rồi lại đi ăn nói lung tung bên ngoài phải không? Ngươi xem lúc về ta sẽ xử lý ngươi thế nào."
Lão thái thái tức đến thở gấp không thôi.
Lúc này, Cố Hồng Khánh nói một câu: "Đừng có đợi lúc về, nếu muốn xử lý thì xử lý ngay bây giờ đi, nếu như người không xử lý nổi thì bọn ta còn có thể giúp ngươi."
Lão thái thái nhìn Cố Hồng Khánh, vừa mang vẻ xin lỗi nhìn về phía Đại Cường, nói: "Thằng con này của ta không hiểu chuyện, hôm nay làm phiền ngươi rồi, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời thích đáng."
Nói xong, bà ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn con mình, nói: "Quy xuống!"
Kẻ nát rượu đó không hề cảm thấy mình sai: "Dựa vào đâu mà bắt ta quỳ xuống? Ta đâu có nói sai, nàng ta thật sự độc ác!"
Lão thái thái nghe lời này, cầm cây gậy không chút sai lệch, đánh mạnh vào chỗ gấp khúc ở chân sau của con mình.
Người đó bị đau, đầu gối cong lại rồi quỳ xuống.
Tiếp theo đó, cây gậy của lão thái thái không ngừng đánh xuống lưng của con trai mình.
Kẻ nát rượu đó bị người khác đè xuống, căn bản không thể vùng vẫy được.
Không bao lâu, sau lưng hắn ta đã bắt đầu rỉ máu, thê tử của hắn ta đau lòng lau nước mắt, nhưng lại không dám khuyên bà bà của mình dừng tay.
Dù sao nàng ta biết, vị phu quân này của mình, cái miệng không hề biết điều, đã đắc tội thành chủ rồi.
Nếu như bị đuổi ra khỏi thành Kính Hồ, phải dựa vào vị phu quân không đáng tin này, thêm nữa bà bà cũng đã lớn tuổi rồi, những ngày tháng của bọn họ ở Khê Cốc trại sẽ khốn khổ biết bao, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã biết rồi.
Cho đến khi kẻ nát rượu đó ngất đi, lão thái thái vẫn chưa dừng tay, vẫn như cũ từng gậy từng gậy đánh xuống.