Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 720 - Chương 720: Say Rượu Kiếm Chuyện (1)

Chương 720: Say Rượu Kiếm Chuyện (1) Chương 720: Say Rượu Kiếm Chuyện (1)Chương 720: Say Rượu Kiếm Chuyện (1)

Món chay cũng chỉ có bốn món mà thôi.

Có một phu nhân âm thầm than một câu: "Tổ chức bữa tiệc như này phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ, ta đem đến một trăm đồng, lại dẫn theo nhiều người như vậy, có phải cũng không đủ tiên trả cho bữa tiệc này không?”

Lúc này, vừa đúng lúc Đại Cường đi qua, cười nói: "Thẩm tử, người đừng nghĩ đến tiền nong làm gì, cứ ăn uống thoải mái đi."

Phu nhân đó cười: "Chủ tiệc như ngươi cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên ta sẽ ăn uống thoải mái."

Còn người không mời mà đến của thôn Hoa Khê kia, nhìn thấy món ăn trên bàn tiệc, trên mặt mặc dù không thể hiện gì, nhưng ánh mắt lại phát sáng lên.

Đôi đũa của hắn ta duỗi ra rất dài, gắp những món mình thích ăn đầy ụ cả lên, không hề quan tâm đến những người bên cạnh.

Những người ngồi cùng bàn ăn với hắn ta, vẻ mặt toàn là sự chán ghét.

Có một vị phu nhân thật sự đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, nói một câu: "Ta nói này, làm người không thể ích kỷ quá, người khác cũng cần được ăn đói" Nguoi cua thon Hoa Khe kia khong he quan tâm ma gắp tiếp một đũa đầy thức ăn, nhét vào miệng của mình nhai ngấu nghiến.

Giọng nói của hắn ta không rõ ràng: "Ta cũng đâu có cản trở ai, các ngươi muốn ăn thì tự mình gắp là được."

"Không lẽ còn muốn ta gắp cho các ngươi nữa?”

"Những kẻ giống các ngươi, nếu không phải là đi theo thành chủ, sợ là trên đường chạy nạn cũng đã không sống nổi rồi, kì kì kèo kèo như vậy, sợ là đến phân cũng không kịp tranh cái nóng." Hắn ta nói với vẻ mặt kinh thường.

Vị phu nhân đó là một người nóng tính, ngay tại chỗ đập đôi đũa xuống bàn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa coi."

Cái người của thôn Hoa Khê, cứ một bộ dạng heo chết không sợ nước sôi, nói: "Dù ta có nói lại thì vẫn là lời đó."

Phu nhân kia nhịn đến không thể nhịn được nữa, xắn tay áo lên chuẩn bị cùng nam nhân cao ốm này đánh một trận.

Nhưng những người cùng bàn đều đang khuyên can: “Đừng kích động! Đừng kích động! Dĩ hoà vi quý!"

"Hôm nay là ngày vui của hai người Đại Cường và Mạt Nương, nếu như chúng ta gây chuyện, chẳng phải là gây chuyện xúi quẩy cho họ sao?" Cho nên, những người của bàn này đều rất khó chịu mà ngồi ăn tiếp.

Nam nhân của thôn Hoa Khê đó, lúc lại càm ràm rằng rượu không ngon, Đại Cường này làm việc không tin được mà.

Lúc lại nói đồ ăn không ngon, chỉ được cái nhìn đẹp.

Phu nhân đó ráng nhịn cơn tức, trợn trừng mắt, nói: "Rượu không ngon, vậy sao một mình ngươi lại uống nhiều như vậy."

"Đồ ăn không ngon, một mình ngươi ăn còn nhiều hơn lợn là sao? Đây là lý lẽ gì vậy?"

Cố An Nhiên đang ngồi trên bàn chính, nghe thấy nam nhân của thôn Hoa Khê kia ồn ào, có chút khó chịu mà nhìn hắn ta.

Nhưng nghĩ rằng hôm nay là ngày vui, động võ cũng là điều không may mắn, nên nàng nhịn.

Những người khác trên bàn chính, sắc mặt càng lúc càng xấu, đặc biệt là Nhị Cường, nắm đấm trong tay hết nắm chặt lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt lại.

Lúc mọi người đều đang hi vọng nam nhân cao ốm của thôn Hoa Khê kia ăn xong rồi ve sớm một chút, thì hắn ta từ trên ghế đứng dậy.

Lúc này hắn ta đi đường cũng đã loạng choạng rồi, trên mặt cũng đỏ ửng, vừa nhìn đã biết là quá chén. Hắn ta đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, mọi người đều cho rằng hắn ta muốn về.

Ai biết rằng hắn ta lại đột nhiên đi đến trước mặt Cố An Nhiên, dùng ngón tay chỉ vào mũi của Cố An Nhiên, nói: "Thành chủ tiểu cô nương, lòng ngươi cũng có chút độc ác, hơn nữa còn không tha cho người khác."

Vốn dĩ mọi người đối với tên nam nhân này đã đứng ở trên bờ vực không thể nhẫn nhịn được nữa, lại nhìn thấy hắn ta bất kính với Cố An Nhiên như vậy, ngay lập tức không thể nhịn được nữa.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bình Luận (0)
Comment