Chương 719: Tiệc Thôi Nôi (2)
Chương 719: Tiệc Thôi Nôi (2)Chương 719: Tiệc Thôi Nôi (2)
Có điều, Đại Cường và Mạt Nương không tính toán những thứ này, vui là được, dù sao bọn họ tổ chức tiệc thôi nôi này cũng không tính để kiếm tiền, chỉ là muốn mọi người cùng tụ lại chung vui.
Cố Hồng Khánh đứng đằng trước Cố An Nhiên, đưa cho Lý Kim Quang một túi tiền đồng nhỏ: "Hai trăm đồng, đây là chút tấm lòng của ta."
Lý Kim Quang nhận tiên đồng, sau khi đếm lại một lần nữa, rồi trịnh trọng đăng ký trên lễ phổ.
Sau khi Cố Hồng Khánh rời đi, đến lượt Cố An Nhiên, Lý Kim Quang cười nhã nhặn, nói: "Nha đầu An Nhiên, ngươi cũng đến rồi."
Cố An Nhiên cười chào hỏi Lý Kim Quang, đặt hai gói giấy đỏ do mình gói gọn lên bàn: "Đây là hai trăm lượng bạc."
Lúc mọi người nghe thấy con số này, đều hít một hơi lạnh.
"Hai trăm lạng bạc, quà mà thành chủ mang đến, đủ cho gia đình bình thường ăn suốt mười năm mà không cần làm gì rồi."
Có người vui vẻ nói đùa: "Có phải là ở trong thành Kính Hồ này, chỉ cần nhà nào có chuyện vui, sau khi nói cho thành chủ thì thành chủ đều sẽ đến không?"
"Ha ha, thế mỗi lần đến đều mang theo một phần quà lớn, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao?" "Ngươi mơ đẹp lắm, ngươi cũng tranh thủ thời gian sinh một đứa đi, xem xem đến lúc đó thành chủ có tặng cho ngươi một món quà lớn không."
Cố An Nhiên nghe thấy mọi người bàn tán, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
Lý Kim Quang có chút bất lực, lắc đâu mỉm cười: "Nha đầu An Nhiên, những người này nói đùa đó, ngươi đừng xem là thật."
"Ừ.' Cố An Nhiên mỉm cười đáp lại một tiếng.
Lúc này, có người hắt một gáo nước lạnh vào những người đang mơ tưởng dùng việc sinh con để phát tài.
"Các ngươi đừng có mơ nữa, trong nhà người khác có chuyện vui, chắc chắn thành chủ sẽ không tặng nhiều quà như vậy."
"Dù sao, hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường là trợ thủ đắc lực của thành chủ."
"Ta nghe nói, lúc trên đường chạy nạn, hai huynh đệ họ dũng mãnh vô cùng, giúp thành chủ không ít việc.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, có một giọng nói cao chót vót xuất hiện, hắn ta cực kỳ mặt dày mà nói: "Ta mới đến thành Kính Hồ không lâu, không có nhiều tiên, chỉ mang theo năm đồng thôi."
"Năm đồng...' Đám người lập tức có phản ứng rất lớn. Dù sao, ở đây không có ai tặng quà ít như vậy, ít nhất cũng là tặng năm mươi đồng.
Hơn nữa người này, Đại Cường căn bản không mời hắn ta, hắn ta chỉ mời những người khi ấy đã cùng nhau chạy nạn.
Người này, cùng lắm chỉ được coi như có trao đổi qua lại vài câu với Đại Cường mà thôi.
Nhưng Đại Cường không hề tính toán, dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ.
Hắn ta vui vẻ xua tay, nói: "Mang theo bao nhiêu tiền không quan trọng, người đến đều là khách, tự mình tìm chỗ ngồi đi."
Người đó nhìn xung quanh một cái, tìm một chỗ ở gần bàn chính ngồi xuống, hơn nữa chỗ đó còn là chỗ của bề trên.
Bình thường mà nói, chỗ của bề trên đều là dành cho những người già đức cao vọng trọng ở trong thôn, cho nên hành động này của hắn ta, khó tránh sẽ bị người ta bàn tán.
"Người này ở thôn nào vậy? Sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy?"
"Hình như là người của thôn Hoa Khê, hồi trước huynh đệ Đại Cường có nói chuyện qua với hắn ta vài câu."
"Thôn Hoa Khê... Hình như chưa từng nghe qua tên thôn này."
"Thôn của bọn họ ở gần chân núi, cách khá xa chỗ chúng ta, ngươi chưa từng nghe qua cũng bình thường."
Nhưng mà, sau khi hắn ta ngồi xuống thì cũng không hề có thêm bất kỳ hành động gì kì lạ, cho nên ánh nhìn của mọi người cũng từ trên người hắn ta mà dời đi.
Đến giờ khai tiệc, tiểu nhị ở trong tiệm bưng đồ ăn lên.
Bữa ăn thịnh soạn, khiến những thôn dân nhìn đến phát thèm.
Dù sao, bọn họ chưa từng được ăn bữa tiệc nào như thế, bởi vì trước đây ở trong thôn, trên bàn tiệc chỉ có ba, bốn món mặn, cũng coi như là rất vẻ vang rồi, còn trên bàn tiệc hôm nay, tổng cộng có mười tám món, cơ bản toàn bộ đều là món mặn.