Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 725 - Chương 725: Đúng Lúc Đói Bụng (2)

Chương 725: Đúng Lúc Đói Bụng (2) Chương 725: Đúng Lúc Đói Bụng (2)Chương 725: Đúng Lúc Đói Bụng (2)

Ân Tuần lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, tiếp lời: "Chuyện này tám phân là do người của Khê Cốc Trại làm.”

Nói xong, Cố An Nhiên cưỡi Ngân Dạ, những người khác cưỡi ngựa chạy như bay về hướng Khê Cốc Trại.

Khi con sói lớn Ngân Dạ nhanh như một tia chớp xuất hiện trong địa bàn của Khê Cốc Trại, những người dân lao động bình thường đang làm việc trong Khê Cốc Trại đều bị doạ sợ rúm ró, không dám tới gần nửa bước.

Nhưng mà, những người gây chuyện ở chân núi thành Kính Hồ hôm trước, sau khi phát hiện ra là Cố An Nhiên, lập tức nổi lên suy nghĩ muốn trả thù.

Nhao nhao chỉ vào Cố An Nhiên nói: "Nàng ta chính là thành chủ của thành Kính Hồ, chính là nàng ta giết các huynh đệ trong trại của chúng ta, ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không giữ lại được."

Trong Khê Cốc Trại cũng có một số người là người dân bình thường, không chịu nổi kích động lại không có đầy đủ năng lực phán đoán.

Nghe thấy những lời này, lập tức không kìm được nói: "Chính là ngươi giết người của chúng ta sao? Ngươi mau cút ra khỏi Khê Cốc Trại, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu!"

Cố An Nhiên nghe được những lời này, có chút buồn cười hỏi: "Các ngươi không khách khí kiểu gì cơ?”

Vừa dứt lời, Ngân Dạ hết sức phối hợp ngửa cổ tru lên một tiếng.

Trong phút chốc, tiếng sói tru vang trời, phảng phất muốn làm rách màng nhĩ của người ta, người của Khê Cốc Trại đều đưa hai tay lên bịt tai, nhưng mà vẫn cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

An Tuần và các binh lính của hắn ta cũng nhanh chóng rút kiếm ra, dáng vẻ sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Cố An Nhiên sờ lên đầu của Ngân Dạ, lúc này nó mới ngừng lại không tru nữa.

Người dân của Khê Cốc Trại dường như sống lại, trong lòng sợ hãi nhìn Cố An Nhiên và Ngân Dạ.

Bọn họ cũng không dám nói mấy lời ngu ngốc cái gì mà khiến cho Cố An Nhiên phải bẽ mặt gì gì đó nữa, chỉ hi vọng người này đừng có gây rắc rối gì cho bọn họ, mau chóng rời đi.

Nhưng mà Cố An Nhiên cũng không có ý định rời khỏi, ném một khối tinh thể màu lam lên mặt đất: "Các ngươi từng nhìn thấy thứ này chưa?”

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Hầu hết những người đang làm việc ở đây, khi nhìn thấy tinh thể màu lam ở trên mặt đất, trong mắt lập tức mất đi mấy phần sợ hãi, thay vào đó là mấy phần tham lam.

Rất nhiều người tỏ vẻ kích động, muốn chiếm tinh thể màu lam trên mặt đất làm của riêng.

Với sự hiểu biết của bọn họ, thứ này chắc hẳn là lam bảo thạch trong truyền thuyết.

Chỉ có điều, Cố An Nhiên cũng cẩn thận chú ý tới, có mấy người khi nhìn thấy tỉnh thể màu lam này, biểu cảm có một thoáng chốc cứng đờ, sau đó trở nên chột dạ, né tránh ra phía sau đám người.

Nàng quay đầu về phía Ân Tuần, hỏi: "Thấy rõ chưa?"

Đương nhiên Ân Tuần biết Cố An Nhiên đang hỏi chuyện gì, lập tức đáp: "Thấy rõ, ta sẽ chú ý tới bọn họ, không để cho một người nào chạy thoát."

Nói xong cho người vây xung quanh phía sau đám đông, tạo thế vây đánh bọc sườn.

Cế An Nhiên nhìn những người dân bình thường của Khê Cốc Trại, nói: "Dãy người phía sau kia ở lại, những người khác không muốn chết thì lập tức cút đi!"

Những người đó là thích lam bảo thạch trên mặt đất, chỉ có điều lúc này Ngân Dạ đang há to miệng, dáng vẻ muốn cắn người.

Bọn họ thích tiền, nhưng mà bọn họ cũng không muốn chết, cho nên bất đắc dĩ bỏ chạy. Những người trốn ở phía sau trông thấy tình huống không đúng lắm, cũng muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng lại bị nhóm người Ân Tuần bao vây chặt chẽ.

Sau khi Cố An Nhiên tới gần, chỉ vào tinh thể màu lam trên mặt đất hỏi: "Các ngươi biết đây là thứ gì đúng không?”

"Những tinh thể màu lam này ở trong nguồn nước của thành Kính Hồ là do các ngươi làm nhỉ?"

Bọn hắn có ý định giả ngu, lắc đầu nói: "Bọn ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Cố An Nhiên cười lạnh nói: "A, vậy thì các ngươi chột dạ cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment