Chương 726: Xử Lý Kẻ Hạ Độc (1)
Chương 726: Xử Lý Kẻ Hạ Độc (1)Chương 726: Xử Lý Kẻ Hạ Độc (1)
"Không biết đây là thứ gì cũng không sao, các ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi."
Nàng lạnh lùng quát một tiếng: "Ngân Dạ!"
Ngân Dạ lập tức hiểu ý, chọn ngẫu nhiên một người, lao tới, gào lên một tiếng, cắn đứt một cánh tay của người đó.
Au Người đó đau đớn hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Cố An Nhiên lặng lẽ liếc những người khác: "Bây giờ các ngươi đã biết đây là thứ gì chưa?”
"Không nói cũng không sao cả, đúng lúc thú cưng của ta cũng đang đói bụng."
Ngân Dạ lại gam lên, bất mãn phản kháng nói: "Đói bụng cũng không ăn mấy thứ đồ bẩn thỉu này."
Cố An Nhiên dùng ý nghĩ nói hai chữ: Im dil
Những người kia nghe được tiếng Ngân Dạ gầm thì sợ vỡ mật, gật đầu như giã tỏi nói: "Bọn ta biết chỗ tảng đá kia mọc lên không có một ngọn cỏ, cũng không có một con vật nhỏ nào cả, nhưng quả thật không biết nó là thứ gì."
Cố An Nhiên trâm mặt không nói gì, Ngân Dạ cũng bày ra dáng vẻ nóng lòng muốn thử, những người kia ở Khê Cốc Trại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Bọn han bịch bịch một tiếng lập tức quỳ hết xuống đất, như thể không biết đau, điên cuồng dập đầu, chưa được mấy lần, trên trán đã rướm máu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Chúng ta không dám nữa, chúng ta không dám nữa, xin thành chủ hãy tha cho chúng ta."
Đôi mắt lạnh lùng của Cố An Nhiên liếc bọn họ vài lần rồi nói: "Tha cho các ngươi? Lúc các ngươi hạ độc cũng có thấy suy nghĩ tha cho người dân trong thành Kính Hồ đâu."
"Việc này, trừ bọn ngươi ra thì còn có những ai tham gia vào? Chủ mưu là ai? Là trại chủ của các ngươi sao?" Nàng lại hỏi.
Đám người của Khê Cốc Trại này nghe thấy Cố An Nhiên tra hỏi, chỉ cảm thấy như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ cần nói ra hết những điều mình biết thì người này có thể sẽ tha cho bọn họ.
Cho nên bọn họ không dám giấu diếm nửa phần, cùng nhau nói: "Đúng là trại chủ sắp xếp, trong trại còn có Vương Nhị và Lý Tứ cũng tham gia vào chuyện này, những người khác không biết rõ tình hình."
Nói xong, bọn hắn lại cùng nhau dập đầu nói: "Thành chủ, chúng ta đã nói hết những điều chúng ta biết rồi, ngươi tha cho chúng ta một mạng được không."
Cố An Nhiên hơi ngửa đầu lên nói: "Ta chưa từng nói chỉ cần các ngươi nhận tội là sẽ tha cho các ngươi." "Ngân Da" Nàng quát lớn một tiếng.
Ngân Dạ lao về phía những người đó, cắn thẳng vào yết hầu, lúc cắn vào, Ngân Dạ lại lộ ra vẻ chán ghét.
Những thứ quỷ yêu bẩn thỉu này, nếu không phải là chủ nhân yêu cầu, nó sẽ không bao giờ thèm đụng vào.
Trong phút chốc, máu thịt văng tung toé trên mảnh đất hoang vu, một bầu không khí đẫm máu bao trùm.
Cũng chỉ có nhóm người Ân Tuần có kinh nghiệm trên chiến trường mới có thể chịu đựng được, nếu là người khác, e là sẽ không chịu nổi mà nôn mửa.
Cố An Nhiên dường như đã quen nhìn thấy những vẻ mặt như vậy, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Sau khi Ngân Dạ giải quyết hết đám người này, cả bộ lông trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nó cực kỳ tủi thân đi đến trước mặt Cố An Nhiên, cúi đầu xuống muốn cọ cọ vào nàng.
Nhưng lại bị Cố An Nhiên duỗi tay ra ngăn lại: "Đừng có tới đây, chút nữa quay về ngươi tắm rửa sạch sẽ đi, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho ngươi tới Kính Hồ chơi mấy ngày có được không?"
Nhắc tới Kính Hồ, sự ủ dột trong mắt Ngân Dạ cuối cùng cũng có thêm một chút ánh sáng, nó đã rất lâu rồi chưa trở về Kính Hồ.
Nó rất thích nước ở đó.
Nghĩ tới đây, Ngân Dạ ngẩng đầu nói với Cố An Nhiên: Không phải vẫn còn ba người chưa giải quyết sao? Chúng ta mau đi thôi.
Cố An Nhiên bất đắc dĩ nhìn Ngân Dạ một lát: Không cần, cứ chờ ở chỗ này, bọn chúng sẽ từ bỏ ý định.
Quả nhiên, sau khi Cố An Nhiên vừa nói dứt lời, lại có thêm mười mấy người tới, trên tay đều cam vũ khí.