Chương 730: Định Lực Vỡ Vụn (1)
Chương 730: Định Lực Vỡ Vụn (1)Chương 730: Định Lực Vỡ Vụn (1)
"Ta hi vọng có thể trở thành người nàng có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì."
"Cũng hi vọng trở thành người nàng có thể dựa vào bất cứ lúc nào."
"Càng hi vọng có thể trở thành người duy nhất có thể làm bạn tới già với nàng."
Cố An Nhiên là người lạnh nhạt với chuyện tình cảm, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Dạ Tu Mặc đã dần dần tiến vào trái tim của nàng.
Nàng đã từng nói với Cố Thẩm Diệp, kiếp này hoặc là cả đời không gả, còn nếu gả thì nhất định phải gả cho người có thể tiến vào trong trái tim của nàng.
Nàng cảm thấy chuyện hôn nhân đơn giản chỉ là nơi gửi gắm tình cảm của những người yêu nhau, không nên trộn lẫn bất kì điều gì khác.
Sau khi im lặng vài giây ngắn ngủi, Cố An Nhiên lên tiếng: "Ta đồng ý."
Trên khuôn mặt của Dạ Tu Mặc cực kỳ vui vẻ, sau khi từ từ đứng dậy, đeo chiếc nhẫn hồng ngọc tượng trưng cho thân phận nữ chủ nhân của nhà họ Dạ vào ngón áp út trên bàn tay trái của Cố An Nhiên.
Sau đó, tâm trạng của hắn xúc động ôm chặt Cố An Nhiên vào lòng, thâm tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cố An Nhiên. Cố An Nhiên vươn hai tay ra, ôm lấy eo của Dạ Tu Mặc, nàng cũng không bài xích nụ hôn này của Dạ Tu Mặc, hôn đáp lại hắn...
Ngân Dạ và Thân Phong nằm trên bờ Kính Hồ, nhìn chiếc thuyền lại từ từ lướt ra giữa hồ.
Thần Phong có chút lo lắng: Ngươi nói xem lần này chủ nhân của ta có thể thành công hay không.
Ngân Dạ khó chịu ngán ngẩm liếc mắt: Nếu chuyện này cũng không thể thành công thì hắn nhảy luôn xuống Kính Hồ tự sát đi.
Dù sao thì cũng quá vô dụng.
Trong khoang thuyền giữa hồ, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc đang lưu luyến hôn sâu, hoa tường vi rải trên chiếc giường tản ra từng đợt hương hoa thơm ngát, bầu không khí trở nên mập mờ đến cực điểm...
Ngân Dạ nằm trên bờ, dường như có thể cảm nhận được sự vui vẻ của chủ nhân, toàn thân sói cũng bình yên dễ gần hơn rất nhiều.
Thần Phong nhìn ra sự thay đổi của Ngân Dạ, lặng lẽ di chuyển thân thể, nằm xuống sát bên cạnh Ngân Dạ.
Ngân Dạ vốn đang bình tĩnh, đột nhiên ngửa cổ hét lên: Đừng có chạm vào lão tử.
Thân Phong tui thân gục đầu xuống, mạnh miệng nói: Chạm vào một tí cũng có mất miếng thịt nào đâu. Lúc giao tiếp với Ngân Dạ, đôi mắt báo sắc bén của Thần Phong dường như còn hiện ra một chút ánh nước long lanh.
Ngân Dạ hơi bực mình liếc nhìn Thần Phong, mang theo chút bối rối nói: Này! Không phải chứ, chút chuyện nhỏ như vậy sẽ không đến mức phải khóc đúng không.
Thần Phong đi theo Dạ Tu Mặc buồn vui thất thường, giỏi nhất trong việc trải nghiệm và quan sát tâm trạng của con người và các loài động vật khác.
Sự bực mình mang theo bối rối của Ngân Dạ đã bị Thần Phong bắt được.
Nó càng cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, thậm chí còn rên nho nhỏ, kiểu như vậy thoạt nhìn giống như một mình liếm vết thương sau khi bị chủ nhân đánh đập, muốn đáng thương bao nhiêu là có đáng thương bấy nhiêu.
Ngân Dạ vốn dĩ đang chuẩn bị xê dịch thân thể, dự định cách Thần Phong ra xa một chút, đột nhiên lập tức dừng lại.
Nó vẫn là dáng vẻ hung dữ như mọi khi, nhưng mà giọng điệu lại dịu dàng hơn rất nhiều: Lão tử cho ngươi dựa vào, ngươi có thể đừng khóc nữa có được hay không? Khiến cho như kiểu lão tử bắt nạt ngươi vậy, sao ngươi lại có cái tính giống y như chủ nhân ngươi thế cơ chứ?
Thần Phong từ chối cho ý kiến với Ngân Dạ, chủ nhân của nó đối với những người khác rất lạnh lùng, nhưng quả thật rất thích bám lấy chủ nhân của Ngân Dạ.
Nghe thấy Ngân Dạ đồng ý cho nó dựa vào, trong đôi mắt báo của nó thoáng hiện lên một tia thành công, sau đó thử thăm dò tựa đầu lên thân Ngân Dạ.
Ngân Dạ không hề động đậy, nhưng mà trong giọng nói có chút không thể nhịn được nữa nói: Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà quá đáng.