Chương 731: Định Lực Vỡ Vụn (2)
Chương 731: Định Lực Vỡ Vụn (2)Chương 731: Định Lực Vỡ Vụn (2)
Thần Phong lại lắc lắc đầu, trong lòng nói thâm: Không nghe không nghe, con rùa đang tụng kinh.
Du Nương hoàn thành nhiệm vụ đưa Cố An Nhiên đến Kính Hồ mà Dạ Tu Mặc giao cho nàng ấy, để cho Thần Phong và Ngân Dạ ở lại Kính Hồ trông coi, bản thân tự đi xuống núi.
Nàng ấy cảm thấy kiểu không khí như thế này, nàng ấy thực sự không nên để Kính Hồ làm phiền mình.
Bởi vì dầu trên ngọn đuốc đã đốt cháy hết khi đi đến, cho nên hiện tại trên tay Du Nương không có bất kỳ dụng cụ chiếu sáng nào cả, chỉ có thể dựa vào ánh trăng đi ra ngoài, thỉnh thoảng trong thung lũng truyền tới mấy tiếng kêu của dã thú, hoặc là tiếng quạ kêu, cũng có thể khiến cho Du Nương nổi da gà toàn thân.
Chỉ có điêu nàng ấy mới đi từ Kính Hồ ra không được bao xa, đã nhìn thấy ở gan đó có một bóng người cao lớn.
Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng mà Du Nương rất quen thuộc với bóng dáng này.
Nhị Cường dựa vào ánh trăng, bước tới từ trong bóng tối, đưa tay ra nói với Du Nương: "Du Nương, ta tới đón nàng."
Du Nương cũng thích Nhị Cường, chỉ có điều lúc trước Du Nương luôn né tránh, cũng rất khó xử.
Những ngày vừa qua, Cố An Nhiên cũng nói với Du Nương rất nhiều, nàng ấy cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi.
Cho nên lần này, Nhị Cường vươn tay ra với nàng ấy từ trong bóng tối, nàng ấy cũng như thể bị ma xui quỷ khiến vươn tay ra, đặt vào tay Nhị Cường.
Giống như lần ở thôn dã kia, hắn ta cũng vươn tay ra với nàng ấy, biến thành sự cứu rỗi trong cuộc đời tối tăm của nàng ấy.
Nhị Cường hoàn toàn không ngờ Du Nương sẽ chủ động đưa tay qua, bởi vì lúc trước Du Nương luôn né tránh, từ trước đến nay cũng không hề chủ động.
Hắn ta có thể nhìn ra được, trong lòng Du Nương rất bối rối.
Nhị Cường nắm chặt tay Du Nương hỏi: "Kính Hồ có đẹp không?”
Du Nương quay đầu, nhìn Kính Hồ một chút, nói lời từ đáy lòng: "Đẹp lắm, thung lũng Kính Hồ này cũng rất đẹp, hình như sao ở đây sáng hơn so với bên ngoài một chút, từng cơn gió ở đây cũng mang theo hương vị ngọt ngào."
Nhị Cường cười nói: "Vậy ta dẫn nàng tới một nơi, nàng có đồng ý đi cùng ta không."
Du Nương không nói gì, đỏ mặt khẽ gật đầu. Nhị Cường đưa Du Nương tới nơi ở của bọn ho trong thung lũng Kính Hồ, cổng không khoá, đẩy cánh cổng tre ra là vào được nhà.
Hắn ta sờ soạng tìm được một cây nến đốt lên, dự định cùng Du Nương thắp đèn tâm sự.
Ít nhất thì hắn ta muốn gỡ nút thắt trong lòng của Du Nương, hắn ta cũng không quan tâm tới quá khứ của Du Nương.
Giành được trái tim của một người, ở bên cạnh nhau đến tận khi già là chuyện rất khó có thể gặp được.
Du Nương ngồi cạnh Nhị Cường, không nhìn bầu trời day sao, cũng không quan tâm gió đêm thổi theo hướng nào, ánh mắt chỉ nhìn vào khuôn mặt của Nhị Cường.
Mặc dù có râu quai nón nhìn vô cùng thô kệch, nhưng lại khiến cho Du Nương vô cùng có cảm giác an toàn.
Nàng ấy nhìn một hồi, không phát hiện ra mình đã nhìn đến ngây người.
Da mặt vốn dĩ tương đối dày của Nhị Cường bị Du Nương nhìn chằm chằm như vậy, cũng không nhịn được đỏ bừng lên.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng, hơi thấp thỏm hỏi: "Du... Du Nương, trên mặt ta có vết bẩn gì sao?"
Du Nương mím môi cười nhẹ, khẽ lắc đầu, sau đó hơi ngẩng mặt lên, nhanh chóng tới gần Nhị Cường, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt của hắn ta.
Hai mắt của Nhị Cường trợn to, khoé miệng hiện ra một nụ cười ngốc nghếch, từ từ giơ tay lên, chạm vào chỗ vừa được Du Nương hôn.
Còn Du Nương thì lúc này đã đỏ mặt, chạy vào trong phòng.
Nhị Cường cười ngốc nghếch tự nhủ: "Du Nương hôn ta, vậy có phải là ta cũng sắp được kết hôn rồi."
"Ha ha ha ha!" Nhị Cường vui vẻ không kiêm chế được.
Hắn ta đứng dậy khỏi ghế, đi từ trong sân vào nhà, sắp xếp nói: "Du Nương, hôm nay nàng sẽ ngủ ở trong phòng của ta ngày trước, còn ta ngủ trong phòng của ca ca ta được không?"