Chuong 732: Thi Ve Than Can Cua Thành Chủ (1)
Chuong 732: Thi Ve Than Can Cua Thành Chủ (1)Chuong 732: Thi Ve Than Can Cua Thành Chủ (1)
Du Nương im lặng một hồi, lên tiếng đáp: "Được."
Nhị Cường chuẩn bị lấy chăn đệm trong ngăn tủ ra để trải giường, nhưng tìm khắp cả căn phòng cũng chỉ tìm được hai tấm chăn.
Hắn ta trải một tấm ở trên giường, rồi lại đặt một tấm chăn khác lên trên.
"Du Nương, đêm nay nàng nghỉ ngơi ở đây nhé, ta đi trước."
Du Nương khẽ cắn môi, hơi khó khăn nói: "Nhưng mà, chàng không có chăn, sẽ bị lạnh."
Nhị Cường vung tay áo nói: "Không sao đâu, ta khoẻ lắm, chống được lạnh!"
Du Nương không đồng tình lắm lắc đầu nói: "Bây giờ đã sắp mùa đông rồi, sẽ có băng đó."
"Nếu không thì chàng cũng ngủ ở đây một đêm đi."
Nhị Cường hơi do dự nói: "Du Nương, điều này không thích hợp lắm đâu, ta vẫn nên đi sang gian phòng khác thì hơn.”
Du Nương lại nói: "Ta tin tưởng chàng là quân tử, chàng cứ ở lại đây đi."
Bàn tay lạnh buốt của Du Nương nắm lấy tay của Nhị Cường. Trong lòng Nhị Cường suy nghĩ, hắn ta có thể chống lạnh, nhưng còn Du Nương trông rõ ràng là không thể chống được lạnh.
Không bằng, cứ ngủ cùng nhau một đêm?
Cuối cùng Nhị Cường vẫn ở lại, Du Nương ngủ ở phía trong giường, Nhị Cường ngủ ở mép ngoài.
Hắn ta sắp rớt khỏi giường, toàn thân cứng ngắc không dám cử động gì cả.
Du Nương đã chìm vào giấc ngủ, nhưng còn Nhị Cường lại mở mắt thao láo, hoàn toàn không ngủ nổi.
Mặc dù hắn ta là quân tử, nhưng mà người mình yêu đang ở bên cạnh, cần phải có định lực rất lớn.
Nhưng Du Nương vô thức cử động, suýt chút nữa đã khiến cho định lực của Nhị Cường vỡ vụn.
Bởi vì ban đêm lạnh lẽo quá mức, Du Nương vô thức tiến đến gần nguồn nhiệt, chỉ qua một lát, cả người đã dán lên người Nhị Cường.
Cả khuôn mặt của Nhị Cường bị kìm nén đến đỏ bừng, nhưng sau khi chạm vào cơ thể hơi lành lạnh của Du Nương, lại thở dài ôm nàng ấy vào lòng.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc ngồi thuyền từ giữa Kính Hồ đi ra, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
Sắc mặt Cố An Nhiên vẫn rất bình tĩnh, dù bên ngoài Dạ Tu Mặc trông cực kỳ lạnh nhạt, nhưng tai lại hơi ửng đỏ.
Người không biết còn tưởng là Cố An Nhiên cưỡng bức ăn sạch Dạ Tu Mặc.
Sau khi hắn nhìn Cố An Nhiên mấy cái, dường như nhớ ra gì đó, khoé môi cong lên mỉm cười nói: “An An, nàng chờ chút."
Cố An Nhiên hơi nhướn mày: "Được."
Dạ Tu Mặc lên thuyền về giữa hồ, lúc trở lại lần nữa, trên tay hắn bưng hai cái hộp lớn.
Khi tới trước mặt Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc mở hai cái hộp này ra, một hộp bên trong là bộ trang sức kim cương, bao gồm dây chuyền, nhẫn và bông tai, còn có cài đầu.
Còn bộ khác là đồ trang sức đá quý paraiba tự nhiên, hắn đưa hết cho Cố An Nhiên.
Hắn giải thích: "Chiếc nhẫn hồng ngọc tặng cho nàng hôm qua là chiếc nhẫn được truyền lại từ rất nhiều đời của dòng họ Dạ, hình dáng phong cách cổ xưa, có lẽ nàng sẽ không thích."
"Cho nên, ta lại chuẩn bị thêm cho nàng hai bộ trang sức này nữa."
Ánh mắt Cố An Nhiên rơi trên bề mặt đá quý paraiba màu xanh động lòng người kia, nhếch miệng cười.
"Cảm ơn, ta rất thích." Nói xong cũng không làm bộ làm tịch nhận lấy đồ Dạ Tu Mặc tặng. Tuy là, những thứ như vậy trong không gian của nàng cũng có nhiều, nhưng là đồ của Dạ Tu Mặc tặng, ý nghĩa không giống nhau.
"Dạ Tu Mặc, chàng chờ ta một chút." Cố An Nhiên nói xong liền biến mất tại chỗ.
Nàng vào không gian, lấy đôi nhẫn mình đã chuẩn bị, mặc dù nàng và Dạ Tu Mặc đã có một đôi nhẫn hồng ngọc rồi.
Sau khi nhanh chóng tìm thấy đôi nhẫn, Cố An Nhiên đi từ trong không gian ra.
Nàng đưa cho Dạ Tu Mặc chiếc nhãn thuộc về hắn, hắn nhếch nhẹ đầu lông mày nhận lấy.
Lúc định đeo nhãn lên tay, vẻ mặt hắn vui vẻ nói: "An An, trên cái nhẫn này có từ viết tắt tên của tai"
Cố An Nhiên khẽ nhướng mày, cười nói: "Đúng, là ta tự mình khắc lên."