Chuong 742: Tui Thom Dinh Mau (1)
Chuong 742: Tui Thom Dinh Mau (1)Chuong 742: Tui Thom Dinh Mau (1)
Cố An Nhiên nhìn vẻ mặt của Du Nương, trong mắt hiện lên ý cười, cao giọng nói: "Mời vào!"
"Vâng." Ân Tuần ở ngoài cửa cung kính đáp lại, sau đó đẩy cửa đi vào. Vốn tưởng rằng đám người Ân Tuần sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tràn ngập vui mừng, nhưng Cố An Nhiên lại phát hiện trên lông mày của hắn ta có chút bi thương cùng nhịn nhục.
Nàng thăm dò hỏi Ân Tuần đang hơi rũ đầu: "Nhiệm vụ không có hoàn thành sao?”
An Tuần lắc đầu, trịnh trọng nói: "Thưa thành chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo."
"Vậy sao nhìn ngươi có vẻ không vui? Thậm chí còn có chút đau buồn nữa?" Cố An Nhiên nhìn hắn ta hỏi.
Ân Tuần khẽ thở dài, liếc nhìn khuôn mặt Du Nương, muốn nói lại thôi.
Cố An Nhiên nhìn thấy biểu cảm của Ân Tuần, liền biết có lẽ Nhị Cường đã xảy ra chuyện.
Du Nương cũng là người thông minh, vào lúc ánh mắt Ân Tuần lướt qua người nàng ấy, trong lòng chợt thấy không ổn.
Cố An Nhiên cảm thấy dù thế nào cũng phải đối mặt, vì vậy nàng thấp giọng nói: "Nói đi, Du Nương là người của chúng ta." Lúc này Ân Tuần lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Thành chủ, nhiệm vụ này rất khó thực hiện, chỉ có Nhị Cường huynh đệ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhưng mà, nhiệm vụ quá mức nguy hiểm, khi Nhị Cường huynh đệ đánh nhau với người Khương, không cẩn thận rơi xuống vách núi..."
Câu nói kế tiếp, Ân Tuần không đành lòng nói nữa.
"Cạch!" Giá y đỏ tươi trong tay Du Nương rớt xuống tấm thảm màu trắng, vô cùng chói mắt.
Miệng nàng ấy lẩm bẩm nói: "Sẽ không... Sẽ không... Chàng ấy nói sẽ trở về cưới ta." Ân Tuần lại nói: "Sau khi xử lý người Khương xong, ta và Ám Minh dẫn người đi tìm dưới vách núi, không tìm thấy thi thể của Nhị Cường, chúng ta chỉ tìm thấy thứ này."
Vừa nói, Ân Tuần vừa xòe tay ra, bên trong là một cái túi thơm.
Túi thơm bình an thêu trúc xanh, giờ phút này đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mà chủ nhân của nó cũng chưa biết sống chết.
Đôi mắt Du Nương trở nên đờ đẫn và trống rỗng, giống như lần đầu tiên Cố An Nhiên cứu nàng ấy ra khỏi thôn làng.
Nàng ấy như là một cái xác không hồn đi tới gần, đôi tay run rẩy nhận lấy chiếc túi thơm dính máu kia. Quay đầu nhìn về phía Cố An Nhiên: "Chủ tử, ta mệt mỏi..."
Cố An Nhiên nghe được tin tức về Nhị Cường, trong lòng cũng rất nặng nề.
Đại Cường cùng Nhị Cường vẫn luôn đi theo nàng, nàng sớm đã xem hai người trở thành bạn tốt.
Nàng có chút mệt mỏi vẫy tay với Du Nương rồi nói: "Việc của ngươi cứ để thủ hạ làm, đi nghỉ ngơi đi."
Lúc này, dù có nói lời an ủi cũng không có tác dụng, tốt hơn là để Du Nương tự mình bình tĩnh lại cảm xúc.
Du Nương đờ đẫn nói: "Cảm ơn chủ tử." Sau đó chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa lại.
Bước chân nàng ấy vừa chậm vừa nặng nề, như thể trong nháy mắt đã già đi hàng chục tuổi.
Cửa phòng đóng lại, Cố An Nhiên liên nghe được tiếng khóc nghẹn ngào bên trong...
Vẻ mặt nàng trịnh trọng, cau mày nhìn Ân Tuần, hỏi: "Chúng ta không tìm được thi thể, có khả năng người còn sống không?”
Ân Tuần mím môi thành một đường thẳng, lắc đầu nói: "Khói"
"Nơi đó có rất nhiều dã thú, lúc ta và Ám Minh xuống tìm người thì gặp phải một đàn sói."
"Hơn nữa, nơi chúng ta nhặt túi thơm còn có một vũng máu lớn bên cạnh. Người bình thường sẽ khó sống sót sau khi chảy nhiều máu như vậy."
Ân Tuần ở trên chiến trường đã lâu, phán đoán của hắn ta tự nhiên khá chính xác ở một mức độ nhất định.
Cố An Nhiên vẫn không bỏ cuộc, nói: "Từ trong đám thuộc hạ của ngươi chọn ra một đội ngũ tinh nhuệ đi tìm kiếm đi."
An Tuần không hỏi tại sao thành chủ lại làm chuyện không cần thiết như vậy.
Dù sao, chỉ cần không nhìn thấy thi thể, tất nhiên sẽ có chút hy vọng.
"Vâng." Hắn ta chắp tay nghiêm túc hành lễ.
Cố An Nhiên nhíu mày nói: "Đại Cường và những người khác có biết chuyện này không?”