Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 743 - Chuong 743: Tui Thom Dinh Mau (2)

Chuong 743: Tui Thom Dinh Mau (2) Chuong 743: Tui Thom Dinh Mau (2)Chuong 743: Tui Thom Dinh Mau (2)

An Tuần mím chặt môi nói: "Việc này ta còn chưa nói cho bọn họ biết."

Cố An Nhiên vẫy tay với Ân Tuần nói: "Cứ đi đi. Chuyện này ta sẽ đích thân nói với hắn."

Ân Tuần không hỏi cái gì thêm, xoay người rời đi.

Cố An Nhiên tram mặc một lát, sau đó vén váy đi ra ngoài.

Lúc bọn họ đến sân nhà Đại Cường, trong sân có một khoảng đất rộng được ngăn bằng hàng rào gỗ, bọc bạt, chắn gió rất tốt, bên trong có hai ba chậu than đang cháy nên không thấy lạnh chút nào.

Mạt Nương ôm con ngồi ở một góc, bởi vì không có việc gì làm nên có không ít người trước đây cùng nhau chạy nạn tụ tập ở nhà Đại Cường cười nói vui vẻ.

Cố An Nhiên vừa bước vào, bọn họ đã chú ý tới nàng, đều đứng dậy chào hỏi.

Lý Kim Quang vuốt chòm râu nói: "Nha đầu An Nhiên, ngươi tới rồi!"

Hôm nay đúng lúc là ngày Đại Cường nghỉ phép, không ở phủ thành chủ, sau khi nhìn thấy Cố An Nhiên, bèn hỏi: “An Nhiên, sao ngươi lại tới, lại muốn gặp hai đứa nhỏ sao? Không phải mấy ngày trước mới đến một lần sao?" Cố An Nhiên nhìn Đại Cường, muốn nói lại thôi.

Đại Cường cũng biết Cố An Nhiên có lời muốn nói: "An Nhiên, ngươi có gì muốn nói sao? Chúng †a vào trong đi."

Cố An Nhiên khẽ gật đầu, đi theo Đại Cường vào nhà, chỉ để lại những người khác ở bên ngoài nhìn nhau.

Bởi vì trước đây Cố An Nhiên và Đại Cường nói chuyện đều chưa từng giấu họ bao giờ.

Vào trong nhà, Đại Cường cũng cảm thấy có lẽ có chuyện không tốt, không dám cười nữa.

Ngược lại, hắn ta lại lo lắng nói: "An Nhiên, đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng..."

Cố An Nhiên ngước mắt nhìn Đại Cường một cái rồi nói: "Nhị Cường và những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ..."

Đại Cường thở phào nhẹ nhõm nói: "Đây là chuyện tốt, chờ đệ ấy về đệ ấy có thể kết hôn rồi, gia đình chúng ta cũng sẽ có thêm một thành viên mới."

Nghĩ tới đây, hắn ta có chút nghi hoặc nói: "Nhưng tại sao Nhị Cường và Du Nương vẫn chưa tới?"

Cố An Nhiên thấp giọng nói: "Khi Nhị Cường đang thực hiện nhiệm vụ thì rơi xuống vách đá. An Tuần và những người khác đi tìm dưới vách đá nhưng không thấy ai cả." "Chỉ tìm được... một cái túi thơm dính máu."

"Ta đã bảo Ân Tuần phái thêm một đội người đi tìm nơi gần nhất mà Nhị Cường biến mất."

Tin tức này kích thích đến mức Đại Cường chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Một lúc lâu sau, giọng hắn ta khàn khàn, cay đăng nói: "An Nhiên, ta hiểu rồi."

"Ta... ta có thể xin đi tìm người cùng người của An Tuần được không?"

"Sống thì thấy người, chết phải thấy xác..."

Tuy rằng, Đại Cường biết một khi rơi xuống vách núi, rất khó có thể sống sót, hơn phân nửa là rơi vào miệng thú hoang.

Nhưng mà hắn ta không cam lòng.

Cố An Nhiên thở dài thật sâu nói: "Bảo trọng! Ngươi không cần lo lắng về chuyện của phủ thành, cứ việc cùng người của Ân Tuần ra ngoài đi, tập trung xử lý chuyện này trước."

"Vê phần Mạt Nương và đứa bé, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ thay ngươi chăm sóc bọn họ."

Đại Cường trở nên nghiêm túc khác thường, cúi đầu thật sâu trước Cố An Nhiên, nói: "Cảm ơn An Nhiên cô nương."

Nhị Cường bị người Khương...

Cố An Nhiên hoàn toàn không muốn nghĩ đến từ "giết chết", nhưng nàng biết khả năng có thể quay lại là rất mong manh. Hắn ta và Đại Cường đều là tâm phúc của nàng, nàng nhất định phải báo thù cho hắn ta.

Giống như lúc Du Nương bị bắt nạt ở Tuyên Thành, nàng vẫn sẽ ra tay như thường.

Tuy nhiên, mối hận thù của Nhị Cường không phải là nổi giận giết chết một hai người Khương là đủ, mà là đuổi người Khương ra khỏi phía nam sông Ủng Lan, đánh đuổi ra khỏi toàn bộ nước Tuyên, thậm chí còn tấn công lại vùng đất nguyên thuỷ của người Khương.

Như vậy mới là báo thù.

Cho nên, sau khi Cố An Nhiên trở về từ viện của Đại Cường, nàng liền đi gặp Cố Thẩm Diệp.

Chắc vì Cố Thẩm Diệp đã nghe Ân Tuần nói về chuyện của Nhị Cường, nên khi thấy Cố An Nhiên đến cũng không ngạc nhiên.
Bình Luận (0)
Comment