Chuong 744: Muoi Hai Thanh Chu Gap Mặt (1)
Chuong 744: Muoi Hai Thanh Chu Gap Mặt (1)Chuong 744: Muoi Hai Thanh Chu Gap Mặt (1)
Cố An Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Cố Thẩm Diệp đã lên tiếng trước: "Mười hai thành chủ ở phía nam sẽ nhanh chóng có mặt ở thành Mặc An.”
"Trước năm mới, người Khương nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi phía nam sông Ủng Lan."
"Ừ" Cố An Nhiên mím môi thành một đường thẳng tắp, hơi hơi gật đầu.
Cố Thẩm Diệp lại hỏi: "Hôn sự của muội với Dạ Tu Mặc, tính khi nào làm?”
Vốn dĩ, Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc đã thương lượng xong nếu nhiệm vụ lần này của bọn họ thuận lợi, hôn lễ sẽ tổ chức trước năm mới, bên phía hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu không có chuyện này xảy ra, Cố An Nhiên sẽ không quan tâm đến việc nàng sẽ gả cho Dạ Tu Mặc khi nào.
Nhưng vì chuyện này, chuyện cưới xin có thể phải hoãn lại.
Quả nhiên, Cố An Nhiên im lặng một lát rồi mới nói: "Bọn muội sẽ đợi đến khi người Khương bị đuổi ra khỏi phương nam rồi mới thành thân."
"Được." Cố Thẩm Diệp cũng không hề nói tới chuyện khác. Năm ngày sau, Dạ Tu Mặc tự mình đến đây đón Cố An Nhiên tới thành Mặc An, Cố Thẩm Diệp phụ trách việc của thành Kính Hồ.
Trước khi rời đi, Cố An Nhiên đẩy cửa phòng Du Nương ra.
Trông nàng ấy vẫn còn chán nản, căn phòng tràn ngập mùi rượu.
Lúc cửa được đẩy ra, nàng ấy cau mày giơ tay lên vì ánh sáng bên ngoài quá gay gắt.
Cố An Nhiên nhẹ giọng nói: "Ta sẽ báo thù cho Nhị Cường."
"Các thành chủ của mười hai thành phía nam đã tập trung tại thành Mặc An để thảo luận về việc chống lại người Khương rồi."
Đôi mắt đờ đẫn và trống rỗng của Du Nương dần dần có thần lại, sau đó bị bao phủ bởi sự hận thù.
Nàng ấy từ từ đứng dậy khỏi giường: "Thình thịch" một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Cố An Nhiên.
"Chủ tử, ta muốn đi cùng ngươi." Nàng ấy nhìn Cố An Nhiên với vẻ mặt kiên quyết.
Cố An Nhiên do dự một chút: "Nhưng với tình trạng hiện tại của ngươi, nếu đối mặt với người Khương...
Ánh mắt Du Nương nghiêm nghị nói: "Ta sẽ không buồn nữa, ta muốn báo thù cho hắn." Nhìn thấy bộ dáng của Du Nương, Cố An Nhiên cũng không còn cố gắng thuyết phục nàng ấy nữa: "Được rồi, ngươi có thể đi cùng ta."
Chuyến đi đến thành Mặc An được Dạ Tu Mặc đặc biệt sắp xếp bằng xe ngựa.
Bởi vì trong thời tiết này, nếu cưỡi Ngân Dạ và Thần Phong, vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lão.
Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên ngồi trên một chiếc xe ngựa, một mình Du Nương ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.
Sau khi lên xe ngựa, Dạ Tu Mặc không khỏi vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Cố An Nhiên, ôm nàng vào lòng.
Cằm hắn tựa lên trán Cố An Nhiên, thâm tình chân thành nói: "An An, ta rất nhớ nàng."
Cố An Nhiên tựa vào vai Dạ Tu Mặc, hơi xoa xoa lông mày, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Dạ Tu Mặc kéo áo choàng đắp lên người Cố An Nhiên, trầm ngâm nói: "Nếu mệt rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ừm, mười hai thành chủ, ngoại trừ thành Mặc An, thành Kính Hồ, Tuyên Thành thì chín thành chủ còn lại là người như thế nào?”
Cố An Nhiên nhắm mắt hỏi.
Dạ Tu Mặc biết trước đây những chuyện này đều do Cố Thẩm Diệp xử lý, An An sợ là cũng không biết mọi chuyện nên làm như thế nào.
Hắn thấp giọng nói: "Ngoan, nàng nghỉ ngơi trước đi."
"Sau khi nàng nghỉ ngơi xong, ta sẽ đưa cho nàng những thứ ta đã sắp xếp sẵn, nàng có thể xem qua."
Hắn đã đặc biệt chuẩn bị sẵn thông tin về chín thành chủ còn lại cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Tu Mặc, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm hắn, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi họ đến cổng thành Mặc An, người gác cổng nhìn thấy ký hiệu trên xe ngựa thì cho họ đi vào.
Dạ Tu Mặc dẫn Cố An Nhiên đi tới phủ thành chủ, Du Nương theo sát phía sau.
Cuộc gặp gỡ của mười hai thành chủ cũng được sắp xếp tại phủ thành chủ.