Chương 751: Thăm Dò Ý Tứ (2)
Chương 751: Thăm Dò Ý Tứ (2)Chương 751: Thăm Dò Ý Tứ (2)
Dạ Tu Mặc chậm rãi từ dưới đất bò dậy, tủi thân nói: "An An... nàng đây là buông váy không nhận người sao?”
Hắn muốn tất cả mấy thành chủ đó đều biết quan hệ của hắn với An An, bởi vì hắn không thích ánh mắt bọn họ nhìn An An...
Dù cho An An coi thường những người đó, nhưng khi bọn hắn dùng ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá An An, trong lòng hắn vẫn chua đến phát điên.
Nhưng An An tạm thời không muốn để người ngoài biết quan hệ của bọn họ, hắn cũng chỉ có thể nghe lời.
Cố An Nhiên hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Tu Mặc hỏi: "Chàng có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Dạ Tu Mặc nháy mắt biến thành cún con: "Ta ngoan..."
Rồi sau đó, hắn nửa ngồi xổm đưa mặt đến trước mặt Cố An Nhiên, ánh mắt ám chỉ.
"Không phải nói chàng ngoan sao?" Cố An Nhiên có chút bất đắc dĩ cười.
Đuôi lông mày Dạ Tu Mặc nhẹ nhướn lên nói: "Đúng vậy, ta ngoan, vậy chẳng lẽ không có phần thưởng sao?" "Biết rồi." Cố An Nhiên lên tiếng, rồi sau đó môi đỏ chạm lên sườn mặt Dạ Tu Mặc.
Nàng không dám hôn lên môi Dạ Tu Mặc, để tránh hắn lại không khống chế được.
Nhưng Cố An Nhiên vẫn phạm sai lầm, dù nàng chỉ chạm nhẹ vào mặt Dạ Tu Mặc như chuồn chuồn lướt nước, nhưng vẫn bị nam nhân này hôn lại...
Mãi đến khi Dạ Tu Mặc mặt đầy thoả mãn, Cố An Nhiên mới đẩy được người ra khỏi phòng mình.
Mặt trời lên cao, Cố An Nhiên cũng vẫn ngủ nướng thêm.
Thành chủ Lâm Thành kia cũng đã tỉnh rượu, tiểu thiếp kia cũng rất có trách nhiệm kể lại chuyện tối qua cho hắn ta.
Hắn ta vừa nghe đã vô cùng ảo não, mặt mày u ám, thậm chí hung hăng giơ tay cho mình một cái tát!
Hắn ta thở dài một hơi nói: "Thành chủ thành Kính Hồ kia chắc chắn có quan hệ thân thiết với thành chủ thành Mặc An."
"Lần này, ta đã đắc tội với thành chủ hai tòa thành lớn nhất trong mười hai thành phương nam rồi."
Ánh mắt của tiểu thiếp lóe lóe, ra chủ ý: "Hay là ngài đi thăm dò xem ý của thành chủ Mặc An thế nào?” Thành chủ Lâm thành nói tiếp: "Nàng nói đúng, chỉ cần thành chủ thành Mặc An không có ý kiến, một cô nương như nàng ta không đủ gây sợ hãi."
Nói xong, hắn ta đứng dậy từ trên sạp, nói với tiểu thiếp: "Thay quần áo cho bổn thành chủ."
Tiểu thiếp cầm quần áo của nam nhân kia lên, tấn chức tẫn trách mặc lên cho hắn ta, tiễn hắn ta ra cửa.
Hôm nay tâm trạng của Dạ Tu Mặc rất tốt, giờ phút này hắn ta đang dùng bữa sáng.
Vừa ăn, vừa dặn dò: "Đồ ăn sáng chỗ An An, nhớ làm tỉnh tế ngon miệng một chút."
Hắn biết, trước giờ Cố An Nhiên không có yêu cầu quá cao về mặt ăn uống.
Quản gia phủ thành chủ gật đầu nói: "Ngài yên tâm, đã sớm chuẩn bị những gì tốt nhất."
"Đầu bếp tốt nhất phủ thành chủ chúng ta, đã đưa sang phục vụ phu nhân rồi."
Dạ Tu Mặc ngừng tay tán dương: "Ừ, ngươi làm không tệ."
Trên mặt quản gia mang nụ cười, tiếp tục phục vụ Dạ Tu Mặc dùng bữa, một lát sau bên ngoài vang lên tiếng của thị vệ.
"Thành chủ, thành chủ Lâm Thành cầu kiến."
Vừa nhắc tới thành chủ Lâm Thành, đôi mắt Dạ Tu Mặc đã dính sương lạnh, không hề che giấu sự chán ghét của mình. Nhưng, nhớ tới lời dặn của Cố An Nhiên, hắn vẫn miễn cưỡng nhịn sự chán ghét nói: "Mời hắn ta vào."
Mặc dù, Lâm Thành nhất định phải đổi thành chủ, nhưng hôm nay vào lúc này, Lâm Thành không thể loạn được.
Chờ hắn lợi dụng tên ngu ngốc này xong, hắn ta có thể biến mất...
"Dạ." Thị vệ bên ngoài đáp lại.
Không bao lâu sau, thành chủ Lâm Thành đã mặt mày vui vẻ tiến vào, sắc mặt hắn ta không còn kiêu căng như hôm qua nữa, nhún nhường nhìn Dạ Tu Mặc cất tiếng chào: "Dạ thành chủ."
Dạ Tu Mặc trầm mặc, tự dùng đồ ăn sáng, thành chủ Lâm Thành đứng một bên, vẻ mặt lúng túng.
Mặc dù giờ phút này hắn ta rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn ta biết, Dạ Tu Mặc không phải người hắn ta có thể đắc tội.
Cho nên, vẫn đứng ở chỗ cũ.