Chương 752: Người Khương Tập Kết (1)
Chương 752: Người Khương Tập Kết (1)Chương 752: Người Khương Tập Kết (1)
Trong phòng khách rất yên lặng, quản gia phủ Thành chủ thấy vậy, hắng giọng một cái, nhắc nhở một câu: "Thành chủ đại nhân, thành chủ Lâm Thành đến tìm ngài."
Lúc này Dạ Tu Mặc mới buông đôi đũa trong tay, mặt không đổi sắc nói: "Ngồi!"
Trong mắt hắn cũng không có bao nhiêu vẻ tôn trọng, thành chủ Lâm Thành thấy hết, mặc dù trong lòng không vui, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Sau khi ngồi đối diện Dạ Tu Mặc, hắn ta nói ngay vào trọng điểm: "Dạ thành chủ, hôm qua ta uống nhiều, quấy ray buổi tiệc của ngài, mong ngài lượng thứ bỏ qua."
Dạ Tu Mặc nâng mí mắt, trong mắt hiện đầy vẻ châm chọc: "Người ngươi đắc tội là Cố thành chủ không phải ta, người ngươi nên xin lỗi là nàng ấy!"
Thành chủ Lâm Thành bị Dạ Tu Mặc nói thẳng mặt làm cho không biết nói gì cho phải.
Rồi sau đó hắn ta lúng túng nói: "Ta hiểu ý của Dạ thành chủ rồi."
Lúc hắn ta không uống say thì không bị ngu ngốc, hiểu ý Dạ Tu Mặc là muốn tạo chỗ dựa cho thành chủ thành Kính Hồ.
Hắn ta có thể xin lỗi nữ nhân đó, hắn ta có thể ngồi lên chức thành chủ Lâm thành, chính là do biết co biết duỗi.
Nếu đã nói đến đây rồi, hắn ta đứng lên nói: "Vậy giờ ta đi xin lỗi Cố thành chủ đây."
Nói xong, hắn ta đứng dậy rời khỏi phòng khách, ánh mắt lại trở nên hung ác đáng sợ.
Quản gia phủ thành chủ nói: "Chủ tử, vì sao ngài không chấp nhận lời xin lỗi của thành chủ Lâm Thành, hôm qua quả thật hắn ta rất quá đáng."
Dạ Tu Mặc cân nhắc nói: "Hắn ta có nói xin lỗi hay không cũng không hề hấn gì, dù sao hắn ta vẫn phải chết!"
Quản gia phủ thành chủ nghe vậy, lập tức không nhiều lời nữa.
Cố An Nhiên đang hưởng dụng món ngon do đầu bếp giỏi nhất của phủ thành chủ thành Mặc An làm, bên ngoài có người báo lại thành chủ Lâm Thành cầu kiến.
Mắt nàng cũng không thèm nâng, thẳng thừng nói: "Du Nương, ngươi đi nói với hắn, ta không so đo với hắn, kêu hắn cứ làm tốt chuyện của mình là được, ta không gặp hắn."
"Dạ, chủ tử." Du Nương đáp.
Có lẽ sau khi tới thành Mặc An, Du Nương thấy được hy vọng báo thù cho Nhị Cường, hôm nay nàng ấy cũng không vô tri vô giác nữa. Vô luận chuyện gì, chỉ cân dùng đến nàng ấy, nàng ấy đều rất tích cực.
Du Nương từ phòng khách đi ra ngoài, thấy thành chủ Lâm Thành, sắc mặt lạnh lùng nói: "Chủ tử chúng ta nói, không so đo với ngài, mời thành chủ Lâm Thành về cho."
Thành chủ Lâm Thành nói: "Ta còn chưa gặp nàng ấy một lần, nàng ấy đã kêu ta đi?"
Du Nương không lên tiếng, mắt không chớp nhìn hắn ta.
Thành chủ Lâm Thành siết chặt nắm đấm trong tay áo, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
"Bổn thành chủ biết rồi, đến lúc đó mong thành chủ các người hỗ trợ nói tốt vài câu trước mặt Dạ thành chủ."
Du Nương không đáp, đưa tay ra dấu mời.
Thành chủ Lâm Thành bị chọc không vui, chật vật bỏ đi.
Sau khi hắn ta quay lại chỗ ở của mình, bắt đầu chửi ầm lên, đập đồ đập chén.
"Thành chủ thành Kính Hồ đó là cái thá gì? Ta đã có lòng tốt đi xin lỗi nàng ta, nàng ta ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu."
"Còn thành chủ thành Mặc An nữa, dám bơ ta cả buổi sáng, lý nào lại vậy."
"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến những người này hối hận."
Tiểu thiếp sợ bị người của thành Mặc An nghe được, vội vàng đóng cửa lại: "Ngài hãy bớt giận, để người ngoài nghe được thì không hay."
Trên thực tế, mọi hành động của thành chủ Lâm Thành hôm nay đều nằm dưới sự giám thị của Dạ Tu Mặc.
Qua giờ dùng bữa sáng, mười hai thành chủ tê tu trong phòng nghị sự, thương thảo đối sách đối phó người Khương.
Chỗ ngồi của Cố An Nhiên vẫn gần chủ vị, ngay bên trái Dạ Tu Mặc.
Từ khi Cố An Nhiên tiến vào, ánh mắt hắn đã dõi theo nàng, cho đến khi nàng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn qua mới thôi.
Hắn thẳng người, nghiêm mặt nói: "Người Khương đã tập kết, đang chạy tới thành Mặc An."