Chương 754: Muon Đao Giết Người (3)
Chương 754: Muon Đao Giết Người (3)Chương 754: Muon Đao Giết Người (3)
Giờ phút này, thái độ của thành chủ Lâm Thành đối với Dạ Tu Mặc bắt đầu đổi cái nhìn, cảm thấy hắn chỉ là tính cách lạnh lùng không thích cười, trên thực tế con người cũng không tệ lắm.
Ít nhất so với mấy kẻ luôn xưng huynh gọi đệ, vào thời khắc mấu chốt lại giả mù thì tốt hơn nhiều.
Cố An Nhiên thấy Dạ Tu Mặc hào phóng như vậy, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, đoán được ý đồ của Dạ Tu Mặc.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở nói: "Thành Kính Hồ ta, cũng cho Lâm thành mười ngàn cân lương thảo."
Phải nói lúc Dạ Tu Mặc tặng đồ cho thành chủ Lâm Thành, hắn ta có sửng sốt, vậy khi Cố An Nhiên cho hắn ta lương thảo, thì hắn ta lại kinh ngạc.
Dù sao, vừa mới chạy nạn, bây giờ trong các thành cũng không có quá nhiều lương thực dư.
Lương thảo cũng là mấu chốt có thể đánh thắng trận hay không, Cố thành chủ lại tặng một cách nhẹ tênh như vậy?
Tại sao, lần này hai người dẫn đầu tiếp viện Lâm Thành, lại là hai người mình từng đắc tội.
Thành Mặc An và thành Kính Hồ không hổ là thành lớn, nội tình lớn hơn các thành nhỏ một chút.
Thấy thành chủ Lâm Thành chậm chạp không nói, Cố An Nhiên cười cân nhắc nói: "Sao vậy? Lâm Thành chủ không muốn?"
Thành chủ Lâm Thành bị kéo về từ trong suy nghĩ của mình, vội vàng tươi cười nói: "Muốn chứ, sao lại không muốn được?"
"Lương thảo chính là đồ tốt, đa tạ Cố thành chủ." Vừa nói hắn ta còn vừa chắp tay.
Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đều tỏ thái độ, làm trùng theo đuôi của hai người bọn họ, A Ly cũng lạnh lùng nói: "Tuyên Thành ta, cũng sẽ cho Lâm Thành năm ngàn cân lương thảo."
Các thành chủ khác, sau khi thấy ba người tỏ thái độ, rối rít nhìn nhau, trong lòng đều có suy tính của mình.
Vốn dĩ, bọn họ cho rằng, tối qua xảy ra chuyện như vậy, thành chủ thành Mặc An và thành chủ thành Kính Hồ đều không thích thành chủ Lâm Thành này từ tận đáy lòng.
Nhưng hội nghị thành chủ hôm nay, bọn họ lại cho rằng lúc đánh giặc, cần nhất, là đồ tốt nhất.
Điều này không khỏi làm cho bọn họ hoài nghị, ý đồ của Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên.
Chẳng lẽ, hai ngươi bọn họ định nói lời giữ lời thật à, nâng đỡ thành chủ Lâm Thành lên vị trí thứ hai. Với cái đức hạnh đó của hắn ta? Hắn ta xứng sao?
Có một thành chủ dẫn đầu kịp phản ứng, cười tiếp lời: "Nếu đã có ba vị thành chủ tỏ thái độ, vậy ta cũng không thể rơi ở phía sau."
"Thành ta nghèo, không giàu có như thành khác, nhưng nhiều người."
"Đến lúc đó, ta sẽ điều tinh binh cường tướng, đến Lâm Thành tiếp viện."
Các thành chủ khác nghe vậy, cũng rối rít phụ họa nói: "Chúng ta cũng sẽ điều tinh binh cường tướng, đến Lâm Thành tiếp viện."
Còn việc rốt cuộc có phải tỉnh binh cường tướng thật không, chuyện này không phải do bọn họ định đoạt đâu nhỉ?
Những người già yếu bệnh bị kéo ra ngoài, mất vài ba người, cũng tiết kiệm chút lương thảo.
Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc không lên tiếng, chẳng qua chỉ khẽ nhướng chân mày, A Ly cũng nghiêm túc hóng chuyện.
Thành chủ Lâm Thành lúc này có hơi nhẹ người, hắn ta còn tưởng rằng là vì có thành Mặc An và thành Kính Hồ ủng hộ, cho nên các thành chủ mới thay đổi cái nhìn về Lâm Thành, rối rít lấy lòng hắn.
Cho nên, khi các thành chủ khác nói phái tinh binh cường tướng, hắn ta cũng không hề hoài nghỉ, nói cảm ơn từng người. Cuối cùng ke hoạch đối phó người Khương đã quyết, hội nghị mười hai thành chủ giải tán.
Cố An Nhiên trở lại viện của mình, A Ly rap khuôn đi theo sau lưng nàng.
Bởi vì Cố An Nhiên mời cậu cùng dùng cơm trưa.
Dạ Tu Mặc có chút ghen tức, bởi vì hắn tạm thời vẫn không thể quang minh chính đại đi tìm Cố An Nhiên.
Nhưng, hắn có lời muốn nói với Cố An Nhiên, chỉ có thể chờ đến tối, lặng lẽ đi tìm nàng.
Ban đêm, toàn bộ phủ thành chủ đều rơi vào tĩnh lặng, Du Nương đã nghỉ ngơi, Cố An Nhiên vẫn còn chưa ngủ.
Nàng biết Dạ Tu Mặc nhất định sẽ tới.