Chuong 755: Lam Thanh (1)
Chuong 755: Lam Thanh (1)Chuong 755: Lam Thanh (1)
Đúng như dự đoán, lúc nàng đang ngẩn ra, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Cố An Nhiên đi mở cửa, Dạ Tu Mặc cất bước đi vào.
Cố An Nhiên đi thẳng vào vấn đề nói: "Vậy là chúng ta đang mượn đao giết người rồi."
Dạ Tu Mặc khẽ nhướng mày, cũng không phủ nhận.
Cố An Nhiên: "Kế hoạch hiện tại cũng không thể bảo đảm hoàn toàn, nếu những thành khác phái người già yếu bệnh ra trận thì e rằng sẽ bị ảnh hưởng."
"Nếu kế hoạch Lâm Thành thất bại, áp lực của thành Mặc An sẽ lớn."
Dạ Tu Mặc sắc mặt thả lỏng nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không đưa thành Mặc An vào tình cảnh đó."
"Ta lên một kế hoạch khác, cụ thể là khắc phục chỗ thiếu sót trong kế hoạch ở hội nghị thành chủ."
"Ta sẽ phái người của thành Mặc An ra ngoài thực hiện kế hoạch."
Cốế An Nhiên nghĩ rồi hỏi: "Cần bao nhiêu người, ta kêu Ân Tuần dẫn người đi cùng người của thành Mặc An." Dạ Tu Mặc không hề từ chối: "Được, kêu Ân Tuần dẫn theo hai ngàn người là đủ rồi."
Dạ Tu Mặc chỉ muốn cưới Cố An Nhiên, chuyện làm vua cả một phương Nam, hắn cũng không có để ý nhiều.
Nếu An An của hắn thích, hắn sẽ đẩy nàng lên.
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Ừm, ta biết, trời đã tối, chàng về nghỉ ngơi đi."
Dạ Tu Mặc nhướng đuôi mày, cũng không định đi, mà là nghiêng người đến gần nàng.
Hắn ngã đầu bên tai Cố An Nhiên, hô hấp nóng bỏng rơi lên cổ, rái tai nàng.
Rái tai và cổ Cố An Nhiên mất khống chế đỏ lên.
Dạ Tu Mặc thấy vậy cười khẽ, giọng nói quyến rũ nói: "An An... Tối nay, ta muốn ở lại đây."
Cố An Nhiên chỉ chỉ tờ giấy Tuyên thành đã viết được một nửa đang trải trên bàn: "Dạ Tu Mặc, †a còn việc phải làm."
Nói xong, định giơ tay lên, đẩy Dạ Tu Mặc ra xa.
Dạ Tu Mặc cũng không phản kháng, theo lực tay của Cố An Nhiên, lui vê phía sau mấy bước.
Bờ môi hắn cong lên nụ cười gian manh nói: An An, nàng cứ làm việc của nàng đi, ta ngắm nàng là được.”
Cố An Nhiên tin thật, sửa lại vạt áo của mình, ngồi vào bàn.
Dạ Tu Mặc đi theo nàng, ngồi đối diện bàn.
Nhưng, hắn căn bản không an phận được bao lâu, tay đã đưa xuống gầm bàn, như có như không quét qua chân Cố An Nhiên
Giọng hắn trầm khàn, động tình gọi một tiếng: An An...
Cố An Nhiên rất là bối rối, bởi vì trạng thái này, nàng căn bản không thể không phân tâm.
Dẫu sao, Dạ Tu Mặc là người nàng thích, cũng là người có vẻ ngoài khá hợp tâm ý.
Thấy Cố An Nhiên cũng không ngăn cản mình, tay Dạ Tu Mặc càng tùy ý hơn.
Hắn đứng dậy, ngồi ngang hàng với Cố An Nhiên, ôm Cố An Nhiên, đặt lên đùi của mình.
Rồi sau đó, hắn nghiêng người hôn, lưu luyến triền miên.
Xong việc, Dạ Tu Mặc ôm Cố An Nhiên tới suối nước nóng tắm rửa, rồi đặt lên giường.
Bên bàn, các loại vật phẩm rơi đầy đất, cũng không người hỏi han.
Sau hội nghị mười hai thành chủ.
Các thành chủ đều chạy về thành của mình, Cố An Nhiên trở lại thành Kính Hồ.
Nàng nói thứ mình cần cho Cố Thẩm Diệp, hắn ta lập tức cho người sắp xếp. Lại sai người gọi An Tuần tới.
Ấn Tuần đang huấn luyện lính tinh nhuệ dưới quyền mình ở chỗ thung lũng Kính Hồ, nghe nói thành chủ tìm, hắn ta bèn giao việc huấn luyện cho một người phúc tướng của mình, tự ra khỏi thung lũng.
"Chủ tử, Ân Tuần tướng quân tới rồi" Du Nương nhắc nhở.
Cố An Nhiên thả giấy bút trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Mời hắn ta vào."
Một lát sau, Ân Tuần đứng trước mặt Cố An Nhiên, hành lễ: "Ân Tuần ra mắt thành chủ."
Cố An Nhiên không quá quan tâm khoát tay nói: "Không cần đa lễ, ngươi ngồi di
An Tuần tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Thành chủ, ngài tìm mạt tướng tới, không biết là có chuyện gì?”
Cố An Nhiên nói: "Người Khương đã tập kết, chuẩn bị tấn công mười hai thành phương Nam."
"Hội nghị mười hai thành chủ đã coi Lâm Thành là một điểm phục kích để đối phó người Khương."