Chuong 756: Lam Thanh (2)
Chuong 756: Lam Thanh (2)Chuong 756: Lam Thanh (2)
An Tuần bình tĩnh phân tích: "Lam Thành là thành trên núi, quả thật rất thích hợp phục kích.".
Cố An Nhiên tiếp lời: "Vi lý do ổn thỏa, ngươi cần dẫn binh đi với Ám Minh tới Lâm Thành."
Ân Tuần chắp tay nói: "Vâng, thành chủ, mạt tướng lĩnh mệnh!"
Theo lý thuyết, trong hội nghị mười hai thành chủ, các thành nên làm như thế nào, sớm đã có kế hoạch sẵn.
Ví như, bây giờ chuyện phó thành chủ sắp xếp, thì cứ làm việc theo kế hoạch đã đề ra.
Nhưng là chuyện thành chủ đưa ra, có vẻ không nằm trong kế hoạch.
Có điều, Ân Tuần trước giờ không hỏi tại sao, nếu đã chọn chủ tử, vậy thì chỉ cần tuân theo lệnh của chủ tử.
Cố An Nhiên nói: "Được, ngươi đi chọn hai ngàn lính tinh nhuệ, chuẩn bị lên đường."
"Nhớ, bất kỳ trận chiến dịch nào, không chỉ phải bảo đảm chiến quả, mà còn phải chú ý tình hình thương vong.”
Ân Tuần lập tức nghĩ tới chuyện của Nhị Cường, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Vâng! Mạt tướng đã biết."
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Ngươi đi xuống làm việc đi."
Nhưng, Ân Tuần vẫn chưa đi, Du Nương đã tiến lên một bước, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên hơi kinh ngạc nói: "Du Nương, ngươi làm cái gì vậy?”
Du Nương dập đầu nói: "Chủ tử, thuộc hạ thỉnh cầu được đi Lâm Thành."
"Lâm Thành địa thế phức tạp, nhưng thuộc hạ rất quen thuộc nơi đó." Du Nương có chút muốn nói lại thôi.
Lâm Thành, ngày xưa cũng không thuộc lãnh thổ nước Tuyên, mà là thành trì nước Tuyên giành được từ nước Tây Chiêu.
Sau đó, nước Tây Chiêu vì giữ được lãnh thổ, phái công chúa kết thân, mới miễn cưỡng duy trì một thời gian thái bình.
Ân Tuần vốn định đi rồi, nghe Du Nương nói vậy, cũng phụ họa: "Thành chủ, địa thế Lâm Thành quả thật hết sức phức tạp, nếu có người rành địa hình, chúng ta làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ tiện lợi gấp đôi."
Cố An Nhiên nhìn sâu vào Du Nương, không lập tức đồng ý, mà nhìn về phía Ân Tuần nói: "Chuyện này bàn lại sau, ngươi đi làm chuyện của ngươi trước đi.'
An Tuần cũng không tiện nói thêm cái gì, sau khi hành lễ thì lui xuống. Cả thư phòng chỉ còn lại Cố An Nhiên và Du Nương.
Nhưng Cố An Nhiên cũng không hỏi Du Nương tại sao lại quen thuộc với địa hình Lâm Thành, bởi vì nàng có thể nhìn ra sự ẩn nhẫn và đau đớn giữa mi mắt Du Nương.
Hồi lâu, nàng mới trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn đi thật sao?”
Du Nương nói chắc chắn: "Chủ tử, xin ngài tác thành."
Cái người Khương sợ nhất chính là địa hình Lâm Thành, mà nàng ấy quen thuộc với địa hình như vậy nhất, cho nên ở Lâm Thành, nàng ấy có thể giết càng nhiều người Khương.
Giết nhiều một chút, càng nhiều càng tốt, coi như là mình báo thù cho Nhị Cường.
Cố An Nhiên thấy nàng ấy đã quyết, bèn nói: "Ta đồng ý với ngươi, ngươi có thể đi cùng Ân Tuần, nhưng phải sống sót quay trở về."
Du Nương hơi ngẩn ra, rồi sau đó mặt dãn ra nói: "Chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót."
Cố An Nhiên đứng dậy, nói câu: "Ngươi chờ ở đây một chút."
Rồi sau đó, nàng sang phòng bên cạnh thư phòng, vào không gian, chọn một thanh kiếm sắc bén lại tương đối nhẹ.
Một lát sau, nàng ra khỏi phòng bên, đưa kiếm cho Du Nương.
"Thanh kiếm này tặng cho ngươi, hy vọng ngươi dùng nó bảo vệ chính mình."
"Còn như áo giáp, áo giáp của thành Mặc An chính là đồ tốt nhất, đến lúc đó Ám Minh sẽ sắp xếp cho ngươi."
Du Nương gật đầu, lại dập đầu với Cố An Nhiên, rồi mới lui ra khỏi thư phòng.
Tập kết người xong xuôi, những gì Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đồng ý cho Lâm Thành cũng đưa qua.
An Tuần và Am Minh cùng với Du Nương, cũng dẫn đội ngũ tinh nhuệ, ban ngày lẩn trốn ban đêm hành quân đến Lâm Thành.
Sau khi ba người họ tới Lâm Thành cũng không trực tiếp vào thành, mà là nghe Du Nương phân tích địa thế xong, sau đó đóng trại ngoài thành.
Cùng lúc đó, binh khí thành Mặc An và lương thực của thành Kính Hồ cũng được đưa đến Lâm Thành