Chuong 757: Lai La Nang Ay (1)
Chuong 757: Lai La Nang Ay (1)Chuong 757: Lai La Nang Ay (1)
Sau khi quan quân nhu nghiệm thu xong, vội vàng tới phủ Thành chủ bẩm báo.
Thành chủ Lâm Thành vẫn tương đối để ý những vật liệu này, hỏi: "Chất lượng như thế nào? Có qua loa lấy lệ không?”
Quan quân nhu nói: "Lương thực đều là thật, không bị trộn lẫn những thứ khác."
"Vũ khí cũng tốt hơn nhiều vũ khí hiện tại chúng ta phát trong quân doanh."
Thành chủ Lâm Thành nghe quan quân nhu nói vậy, trái tim treo lơ lửng cũng rơi xuống hơn phân nửa.
Hắn ta lại hỏi: "Lính tinh nhuệ các thành khác đã tới chưa?”
Quan quân nhu cúi thấp đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thành chủ Lâm Thành thấy hắn ta như thế, có chút không vui: "Có gì thì nói thẳng, ấp a ấp úng như vậy còn ra thể thống gì?"
"Bổn thành chủ bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở đây chơi trò đoán mò với ngươi."
Quan quân nhu bị thành chủ Lâm Thành nói vậy, mới nói: "Ngô Thành đã phái mười ngàn đội ngũ tới."
"Nhưng... nhưng người có thể dùng được cũng không nhiều, người già yếu bệnh chiếm đa số, sợ rằng không giúp được gì, còn tốn lương thực."
Thành chủ Lâm Thành nghe vậy, mắt khẽ híp lại, hiển nhiên hết sức không vui: "Thành chủ Ngô Thành, trước giờ toàn làm việc hèn hạ như vậy.'
"Hắn ta sợ chuyện của ta thành công, được ngồi lên vị trí thứ hai, nên cố ý ngáng chân ta chứ gì?
"Hơn nữa, người đó trước giờ là kẻ giả nhân giả nghĩa, sợ rằng đã sớm chê những người già yếu bệnh này rồi, muốn diệt sạch trong chiến tranh lần này, giảm bớt gánh nặng của Ngô Thành."
"Nhưng, bản thân hắn ta vì danh tiếng lại không làm trực tiếp, mới đưa những người này tới chỗ ta?"
"Nếu người đã đưa tới rồi, vậy thì tất nhiên là ta sẽ làm Ngô thành chủ hài lòng."
Hắn ta nhìn về phía quan quân nhu, nhấn mạnh từng chữ: "Những người già yếu bệnh đó, một ngày cho một bữa cơm là được."
Quan quân nhu có hơi khó xử nhìn thành chủ nhà mình, cuối cùng vẫn cúi đầu nói: "Vâng, thành chủ đại nhân."
Tiếp theo, thành chủ Lâm Thành như trong kế hoạch, sắp xếp mười ngàn người được đưa tới vào vị trí bia đỡ đạn.
Dùng để hấp dẫn hỏa lực của người Khương, tiêu hao vũ khí cung tên của bọn họ.
Hắn ta suy nghĩ, trong mười hai tòa thành, kẻ vô liêm sỉ nhất chính là thành chủ Ngô Thành, những thành chủ khác có như thế nào cũng sẽ không đưa binh sĩ như vậy tới đây.
Nhưng, lại đợi mấy ngày, sau khi binh lính tập kết hết tại Lâm Thành rồi, hắn ta mới phát hiện, ngoài thành Kính Hồ, thành Mặc An và Tuyên Thành đưa đồ thật ra, những binh lính mà tòa thành khác đưa tới, người có thể đánh giặc chiếm rất ít.
Hắn ta giận mất kiểm soát, biết mình bị những thành chủ đó liên kết chơi xỏ, nhưng bây giờ đã là lúc tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Bởi vì người Khương đã vây dưới thành rồi.
Mà hắn ta, cho dù bất mãn với những thành khác đi nữa, trận đánh này hắn ta cũng chỉ có thể thắng lợi, nếu không Lâm Thành sẽ khó giữ được.
Ôm lòng tin này, hắn ta lập ra kế hoạch tỉnh vi, mượn địa hình ưu thế, đánh chiến dịch hao sức với người Khương.
Binh lính tỉnh nhuệ Lâm Thành cũng không chết bao nhiêu, nhưng những người già yếu bệnh của các thành khác đưa tới lại chết không ít.
Hành động đẩy binh lính thành khác ra chịu chết của thành chủ Lâm Thành khiến trong lòng những binh lính này rất tức giận.
Bọn họ rối rít thương lượng, muốn phản kháng thanh chu Lam Thanh, tranh thu cho minh cang nhiều lợi ích hơn.
Nếu không, một ngày một bữa cơm, chỉ có thể bảo đảm được sống, chứ ngay cả sức cầm vũ khí cũng không có, đi ra ngoài cũng chỉ có thể chịu chết.
Cho nên, vào ngày thứ mười của chiến dịch hao sức với người Khương, những binh lính thành khác đoàn kết lại với nhau, gây ra bạo động.
Không biết người Khương lấy được tin tức từ chỗ nào, nhân cơ hội này tấn công Lâm Thành.
Cũng may, Lâm Thành địa thế hiểm yếu, mặc dù tổn thất rất nghiêm trọng nhưng năm mươi ngàn người Khương đi qua Lâm Thành cũng phải hao tổn tầm hai chục ngàn.