Chương 767: Hắn Chưa Chết (1)
Chương 767: Hắn Chưa Chết (1)Chương 767: Hắn Chưa Chết (1)
Hồng y nữ tử tuy rằng ngông cuồng, nhưng cũng vẫn bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngu người, nàng ta biết nơi này không phải là nơi có thể ở lại lâu nữa.
Chỉ vào Cố An Nhiên nói: "Ngươi ... ngươi đợi đó cho ta, ta sẽ không tha cho ngươi sống tốt đâu."
Cố An Nhiên mí mắt cũng thèm nhấc lên, hướng về nơi không người ở ngoài cửa: "Thả nàng ta đi!"
Quả nhiên, lúc hông y thiếu nữ đi ra ngoài, không có ai làm khó nàng ta.
Hiện tại cái tình huống này, xem ra là người Dạ Tu Mặc và ca ca nàng phái tới âm thầm bảo hộ nàng đều đã theo kịp rồi.
Sau khi hồng y thiếu nữ ra ngoài, những người đến vây xem tiệm trang sức cũng vội vàng tản ra, bởi vì cô nương gia chẳng có mấy người từng thấy người chất.
Nhất thời trong tiệm trang sức chỉ còn dư lại chủ tớ hai người Du Nương, còn có mấy người làm trong tiệm trang sức.
Trưởng quầy tiệm trang sức cẩn thận nói: "Lời vừa nãy của cô nương nói có còn tính hay không?"
"Đương nhiên!" Cố An Nhiên hơi gật đầu nhẹ, vứt viên dạ minh châu trên tay cho trưởng quay.
Trưởng quầy nhận lấy nâng niu cẩn thận, đích thân cất viên dạ minh châu đi, rồi đưa viên mã não xanh lục cho Du Nương.
"Cái này tặng cho ngươi." Cố An Nhiên cười nói.
Du Nương nhận lấy xong, nói một tiếng cảm ơn: "Đa tạ cô nương, chỉ là thứ đồ quý báu thế này, ta thật sự không dám nhận."
Du Nương không trực tiếp nhận người quen với Cố An Nhiên, bởi vì nàng ấy dẫn theo cái cung nữ này, rốt cuộc là người của ai, nàng cũng không biết rõ được.
Cố An Nhiên cũng không tỏ ra vẻ thân thiết với Du Nương, trực tiếp nói: " Con người của ta qua đường gặp sự bất bình thích nhất là rút đao tương trợ."
"Ta với ngươi có duyên, viên ngọc này coi như là ta tặng cho ngươi làm quà gặp mặt đi."
Du Nương suy đi tính lại, cắn răng nhận lấy: "Vậy thì đa tạ cô nương vậy."
"Nhưng có điều, để bày tỏ lòng cảm ơn với cô nương, vẫn mong cô nương nể mặt, để ta mời cô nương cùng tới Phong Hoà lâu dùng bữa."
Phong Hoà Lâu chính là tửu lâu lớn nhất Chiêu Đô mà ông chủ khách điểm Cố An Nhiên dừng chân đã từng nói. "Được." Cố An Nhiên đồng ý.
Đại Cường bây giờ cũng học được thông minh hơn rồi, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Nếu không chắc chắn thì sẽ không hỏi, cho nên Du Nương tỏ ra vẻ không quen thuộc với hắn, hắn cũng phải nhịn xuống không được hỏi.
Mấy người cùng nhau đến Phong Hoà Lâu, Du Nương tìm một gian tao nhã ngồi xuống, sau đó gọi mấy món nổi tiếng nhất của Phong Hoà Lâu.
Bởi vì cung nữ sau lưng nàng ấy vẫn luôn nửa bước không rời, cho nên Cố An Nhiên và Du Nương vẫn luôn nói chuyện như xa lạ.
Vì Phong Hoà Lâu quá nhiều khách nhân, thức ăn lên cũng hơi chậm, nàng ấy cũng coi như bắt được cơ hội, nói với cung nữ phía sau: "Ngươi đi nhìn xem, sao hôm nay thức ăn lên chậm thế, đi thúc giục bọn họ một chút."
"Vâng." Cung nữ tuy không quá tình nguyện, nhưng mệnh lệnh của chủ tử thì nàng ta không thể không nghe.
Sau khi Du Nương xác định cung nữ đã rời đi mới nói: "Chủ tử, chúng ta nói tóm gọn thôi."
Đại Cường chỉ mới nghe thấy một tiếng chủ tử liền biết Du Nương vẫn là Du Nương của ngày trước, nhưng chắc chắn gặp phải chuyện gì rồi.
Thế là, hắn liền chủ động nói: "An Nhiên, Du Nương, hai người nói chuyện đi, ta đi canh cửa cho các ngươi." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này Du Nương mới yên tâm nói: "Chủ tử, ta không phải cố ý không trở về Tuyên Quốc đâu, mà là ta đã gặp được Nhị Cường ở đây."
Cố An Nhiên vui mừng khôn xiết nói: "Đây là chuyện tốt, dẫn theo Nhị Cường, chúng ta cùng nhau trở về."
"Hoặc là nếu ngươi muốn ở lại Tây Chiêu ta cũng sẽ không cưỡng cầu, dù sao ngươi ở Tây Chiêu cũng là một vị công chúa."
"Còn về Nhị Cường có muốn ở lại hay không, vậy thì còn phải xem hắn thế nào, ta không thể quyết định thay hắn, nhưng mà để bọn ta gặp mặt hắn một lần."