Chuong 773: Tuong Phung (1)
Chuong 773: Tuong Phung (1)Chuong 773: Tuong Phung (1)
Du Nương nhíu mày không nói gì, nhưng trong lòng lại giật thót một cái.
Chẳng lẽ thái tử muốn đòi lại công đạo cho vị muội muội ruột kia của hắn ta sao? Nhưng Du Nương lại rất hiểu, hắn ta không phải loại người này.
Quả nhiên, trong lúc Du Nương đang trầm mặc, thái tử Tây Chiêu tiếp tục nói: "Vị cô nương kia hôm nay đang ở lại trong biệt viện bên ngoài cung của bản cung."
Lúc này Du Nương mới ngẩng đầu, quay lại nhìn thái tử Tây Chiêu.
Thái tử Tây Chiêu nhìn vào mắt Du Nương nói: "Nàng ấy lần đầu đến Chiêu đô, không quen thuộc với nơi này. Nhưng nàng ấy lại muốn ngắm nhìn phong cảnh Chiêu đô một phen. Thế nên bản cung nghĩ, ngày mai muội xuất cung đến biệt viện bầu bạn với nàng ấy thì thế nào?"
Du Nương nóng lòng muốn rời khỏi cung, ở trong chốn cung thành này, nàng ấy thời thời khắc khắc đều cảm thấy hít thở không thông, hơn nữa để điều tra việc nàng ấy đang muốn điều tra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thế nên Du Nương sao có thể từ chối, nàng ấy liền đồng ý: "Vâng, nếu thái tử đã an bài, ta đương nhiên tuân mệnh.” Thái tử Tây Chiêu nhướng mày, cảm thấy vị muội muội vẫn còn có chút tác dụng.
Du Nương mặt không chút biểu tình mở miệng nói: "Chỉ là bên phía mẫu phi ta và bên phía vương hậu vẫn phải nhờ thái tử đứng ra hòa giải một phen."
Thái tử Tây Chiêu phất tay nói: "Cái này muội yên tâm, bản cung tự nhiên sẽ thay muội giải quyết."
Sau khi xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện, Du Nương rời khỏi Đông cung.
Sáng sớm hôm sau, Du Nương ra lệnh cho cung nhân thu thập hành lý, ngồi xe ngựa đi đến biệt viện của thái tử.
Quản sự của phủ thái tử vẫn xem như là đối đãi khách khí với Du Nương, tìm một gian phòng trong phủ sắp xếp cho nàng ấy ở lại.
Sau khi thu dọn đồ đạc ổn thỏa, lại để nàng ấy và Cố An Nhiên gặp mặt.
Sau khi gặp nhau, cái kiểu cảm giác xa cách kia giữa hai người được biểu hiện rất vừa vặn.
Dù sao ở trong mắt người ngoài, các nàng chỉ mới có duyên gặp mặt một lần, cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.
Đây là biệt viện của thái tử, khắp nơi đều là tai mắt của thái tử, các nàng làm việc gì cũng phải cẩn thận. Cố An Nhiên ở trong biệt viện của thái tử mấy ngày, mỗi ngày không phải là đi ra ngoài dạo phố cùng với Du Nương thì chính là ở trong phòng luyện thêu thùa may vá.
Sau vài ngày, hai người dần trở nên "quen thuộc" với nhau. Đám tai mắt nhìn chằm chằm vào các nàng cũng thả lỏng cảnh giác.
Hôm nay thái tử cũng ra khỏi Đông cung đi đến biệt viện.
Hơn nữa còn phân phó trù phòng cẩn thận làm một bàn đồ ăn cùng rượu ngon, lát nữa sẽ có người đến cửa.
Cố An Nhiên rất hiếu kỳ, là người có quyền thế ngập trời như thế nào đến biệt viện này của thái tử mới khiến hắn ta dụng tâm đối đãi như thế.
Dù sao vị muội muội ruột, vị công chúa đương triều là Du Nương này, sau khi đến biệt viện của thái tử cũng chưa từng làm việc rình rang như thế.
Tới giờ ăn trưa, thái tử đi đến khuê phòng của Du Nương, nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Cô nương, ngũ hoàng muội, hôm nay biệt viện của thái tử sẽ có vài vị khách quan trọng đến chơi, hai người có muốn cùng ta ra ngoài không?"
Cố An Nhiên vốn dĩ thấy không có hứng thú với người và chuyện của Tây Chiêu, vừa muốn cự tuyệt Du Nương lại mở miệng trước.
"Chính là nhà Hồng Uy tướng quân sao?" Nàng ay lạnh lùng hỏi.
Thái tử Tây Chiêu cũng không dấu diếm, trực tiếp nói: "Đúng là nhà Hồng Uy tướng quân."
Nếu vị muội muội này đã trở về từ Tuyên quốc, vậy thì nàng ấy thân là công chúa, thì phải phát huy tác dụng lớn nhất của nàng ấy.
Mặc dù đã từng gả cho người ta một lần, trở thành tàn hoa bại liễu, nhưng nàng ấy vẫn còn trẻ.
Hồng Uy tướng quân càng già càng dẻo dai, thê tử cũng đã qua đời trước đấy không lâu, muốn cưới kế thất vào cửa, hắn ta cảm thấy ngũ hoàng muội của hắn ta vừa lúc thích hợp.