Chương 776: Xung Đột Ở Biệt Viện (2)
Chương 776: Xung Đột Ở Biệt Viện (2)Chương 776: Xung Đột Ở Biệt Viện (2)
Hắn ta không thèm nhìn Cố An Nhiên và Du Nương lấy một ánh mắt mà chạy thẳng đến chỗ tiểu cô nương nào ngồi gào thét ở dưới đất.
Cố An Nhiên cảm thấy, hẳn là đầu óc Nhị Cường đã bị thương rồi.
Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương, vẻ mặt hòa ái nói: "Muội muội, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu cô nương lấy tay chỉ vào Cố An Nhiên và Du Nương tố cáo: "Ca ca, bọn họ bắt tay nhau ức hiếp muội!"
Nhị Cường vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cố An Nhiên và Du Nương hỏi: "Hai vị sao lại ức hiếp một tiểu cô nương làm gì?”
Cố An Nhiên nheo mắt nói: "Quả nhiên là não ngươi không được tốt lắm, bây giờ đến cả nội tình sự việc phải trái đúng sai như thế nào cũng không phân biệt nổi sao?"
"Cái gì?" Nhị Cương có chút mê mang.
"Ngươi đã hỏi rõ ràng muội muội tốt của ngươi nguyên nhân là gì chưa? Chưa gì ngươi đã đến đây chất vấn ta và công chúa?" Cố An Nhiên sắc mặt không tốt nói.
Nhị Cường cảm thấy hắn ta dường như có hơi đường đột, bởi vì quả thật muội muội của hắn ta có đôi lúc khá nghịch ngợm. Thế nên hắn ta lại ôn tồn nhìn tiểu cô nương hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, ngươi nói cho ca ca biết."
Trong mắt tiểu cô nương lóe lên một tia giảo hoạt, nàng ta nói: "Ta chỉ là muốn đùa giỡn với hai người bọn họ một chút, muốn biểu diễn một đoạn múa roi cho các nàng xem. Không biết tại sao, các nàng lại hiểu nhầm ta, giành lấy roi của ta quất vào mặt của ta."
"Ca, có phải ta sẽ bị hủy dung hay không? Có phải sau này ta sẽ không gả đi được nữa hay không?”
Nàng ta khóc lóc cực kỳ bi ai.
Cố An Nhiên đã gặp qua đủ kiểu người vô liêm SỈ rồi, cũng coi như đủ nhiều, tiểu cô nương hôm nay cũng tính là một trong số đó.
Vu oan giá họa ngay trước mặt các nàng, đúng thật giỏi quá mà.
Nhị Cường lại nghĩ, bình thường muội muội múa roi cho hắn ta xem cũng không có gì nguy hiểm.
Hắn ta nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Tiểu muội nàng ấy chỉ là có chút nghịch ngợm mà thôi, cũng không có ý mạo phạm hai vị. Hai vị làm như thế, có phải là quá đáng quá hay không?”
Lúc Cố An Nhiên đang chuẩn bị túm tóc của Nhị Cường thì Đại Cương không biết từ đâu lao ra.
Hắn ta tay chống eo, nhìn Nhị Cường tức giận không thôi, một thay chỉ vào hắn ta nói: "Ngươi đúng thật là làm ta thất vọng."
"Người quá đáng không phải là Du Nương và An Nhiên, mà là ngươi!"
"Mắt của ngươi dính phân hay là lòng ngươi dính đầy mỡ lợn? Lúc ta ở trong phòng rõ ràng ta đã nhìn thấy muội muội tốt của người vung roi quất về phía mặt của An Nhiên."
"Hơn nữa, ta thấy nàng ta đã sớm hạ quyết tâm rồi, bởi vì nàng ta muốn Du Nương đuổi hết hạ nhân lui xuống."
Đại Cường nói liền một hơi, sau đó thở một hơi thật dài.
Lần nữa gặp lại huynh đệ của mình, Đại Cường từ vui mừng biến thành một bụng tức, bởi vì hắn †a cảm thấy đầu óc của đệ đệ mình bây giờ không được tỉnh táo, lại leo lên cành cao, nhận người khác làm muội muội, gọi người khác là phụ thân.
Thế nên hắn ta càng nghĩ càng thấy tức giận không chịu nổi.
Nhị Cường bị Đại Cường mắng cho ngập đầu liền thấy choáng váng, nhất thời có phút ngây ngốc, sau đó lại là cảm giác... sợ hãi khắc vào trong xương tủy?
Hắn ta không hiểu nổi tại sao hắn ta lại có cảm giác như thế với nam nhân đầu trọc trước mắt.
Đại Cường cũng không biết, hắn ta đang âm thầm tiến hành loại áp chế về huyết mạch với Nhị Cường.
Chỉ là hai bên đều không nhận ra điều đó.
Thấy Nhị Cường vẫn không nhúc nhích, Đại Cường không kiên nhẫn nói: "Dan muội muội của ngươi cút đi, đừng ở làm mất mặt!"
"Đúng rồi, lần tới nếu ta còn thấy ngươi bất phân trắng đen ức hiếp An Nhiên và Du Nương, ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đấy!"
"Cút!" Đại Cường bổ thêm một câu.
Nhị cường dìu vị tiểu cô nương kia đứng dậy, trong đầu lại có đoạn hình ảnh lướt qua, nhưng chỉ là lướt qua mà thôi...