Chuong 777: Khong Phai La Goi Lon Số Sao (1)
Chuong 777: Khong Phai La Goi Lon Số Sao (1)Chuong 777: Khong Phai La Goi Lon Số Sao (1)
Nhị Cường muốn dẫn muội muội rời đi, nhưng muội muội của hắn ta lại không bằng lòng buông tha chuyện này: "Các ngươi phải xin lỗi ta!"
Cố An Nhiên còn chưa lên tiếng, Đại Cường liền xông đến.
Hắn ta giơ bàn tay lên trước mặt tiểu cô nương nói: "Ngươi thấy nó có giống xin lỗi hay không?"
Bộ dáng Đại Cường quá hung thần ác sát, tiểu cô nương cảm thấy người trước mặt này quá ngang tàng, cho nên sợ hãi trốn sau lưng Nhị Cường.
Bởi vì Nhị Cường đã quên đi những chuyện trước kia, chỉ coi bản thân là dưỡng tử được phủ Hồng Uy Tướng quân nuôi dưỡng nhiều năm.
Cho nên, đương nhiên sẽ bảo vệ cho muội muội của mình rồi.
Hắn ta cau mày, có chút khó chịu nhìn Đại Cường nói: " Ngươi cũng không cần phải ức hiếp một tiểu cô nương như thế chứ?"
"Bốp!" Đại Cường nghe thấy Nhị Cường ăn nói hỗn hào thì lập tức giáng cho hắn một cái tát.
Đại Cường còn hận rèn sắt không thành thép nói: " Ngươi thật đúng là hồ đồ hết thuốc chữa mà, nếu như ta không thể bắt nạt nó, vậy thì ta bắt nạt ngươi vậy!"
"Dù gì, ta cũng ức hiếp không ít lần, cái tát này để cho ngươi tỉnh ra một chút!"
"Ngươi phải hiểu cho rõ, không phải ta ức hiếp muội muội tốt nhà ngươi, là muội muội tốt nhà ngươi ức hiếp An Nhiên cùng Du Nương."
Dựa theo tính cách của Nhị Cường, bị người khác tát cho một phát hẳn là cũng sẽ phải tát lại một cái.
Thế nhưng, hắn ta bây giờ bị tát một cái như vậy, trong lòng lại không hề có chút ý muốn đánh trả, chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Hắn nhìn tiểu cô nương một cái nói: "Đi thôi, chúng ta đến tiền sảnh."
Đến một câu chửi cũng không dám nói với Đại Cường, mặt mũi xám xịt rời đi rồi.
Tiểu cô nương không cam tâm, nhưng mà nàng ta cũng không dám cứng đối cứng, bởi vì nàng ta cảm thấy người trong viện tử này hành động rất không theo lẽ thường.
Nếu như nàng ta cùng bọn họ trở nên căng thẳng, đối với bản thân lại chẳng có lợi lộc gì.
Đợi sau khi Nhị Cường rời khỏi, Đại Cường ưu phiền nói: "An Nhiên, Lão Nhị đứa trẻ tội nghiệp này rốt cuộc là làm sao thế?"
"Bám được vào cành cao rồi? Cho nên không muốn nhận người ca ca như ta nữa sao?" Cố An Nhiên mim mim môi, không lập tức trả lời câu hỏi của Đại Cường, mà quay đầu nhìn Du Nương khẳng định nói: " Nhị Cường có phải không còn nhớ chuyện lúc trước nữa đúng không? Cũng không nhận ra ngươi sao?”
Du Nương có chút hơi buồn nói: "Phải."
"Đoạn thời gian trước ta có gặp hắn, thử thăm dò vài lần, phát hiện hắn không phải đang giả vờ, có lẽ là đã quên hết những chuyện trước kia rồi."
Đại Cường ở một bên nghe vậy vô cùng kinh ngạc: 'Hả? Lão nhị quên hết chuyện trước kia rồi? Bị ngã sao?”
Hắn ta xoa xoa tay, có chút hối hận nói: "Vậy lần này ta đánh hắn, chẳng phải là có chút hơi vô lý sao."
Nhưng mà, hắn ta lập tức nghĩ lại trong lòng, dù sao lúc nhỏ cũng không phải chưa từng đánh qua.
Hơn nữa, hắn ta quả thực đã giúp muội muội giả kia của hắn ăn hiếp An Nhiên với Du Nương mà, đúng là đáng đánh.
"Ngươi dự định làm thế nào?" Cố An Nhiên nhìn Du Nương hỏi.
Du Nương vẻ mặt mang khổ não lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, hắn nhìn thấy chúng ta lại không có một chút phản ứng nào."
Cố An Nhiên khoé miệng kéo lên một nụ cười nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, chẳng qua là muốn khôi phục thì phải cần chút thời gian nữa."
"Hoặc là, người của phủ Hồng Uy tướng quân căn bản không định để cho hắn khôi phục trí nhớ, đương nhiên sẽ không trị liệu cho hắn."
Du Nương thở dài một hơi nói: "Chủ tử, vậy người dự định làm thế nào?"
Cố An Nhiên nở nụ cười thần bí: "Chuyện này, cứ để cho ta làm đi."
Du Nương gật đầu đáp: "Ừm, người giải quyết cũng tốt, Thái tử vẫn luôn cho người giám sát ta, cũng không thuận tiện cho lắm."
Ở một bên khác, Thái tử Tây Chiêu cùng Hồng Uy Tướng quân cùng bước ra từ trong thư phòng.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k