Chương 778: Không Phải Là Gọi Lon Số Sao (2)
Chương 778: Không Phải Là Gọi Lon Số Sao (2)Chương 778: Không Phải Là Gọi Lon Số Sao (2)
Vừa ra ngoài đã thấy Nhị Cường cùng tiểu cô nương kia khóc lóc tủi thân đứng ở bên ngoài.
Vết roi hằn trên mặt tiểu cô nương rất rõ ràng, Hồng Uy Tướng quân lớn tuổi mới có được nữ nhi này, là kẻ cuồng con gái.
Ông ta thấy như vậy lập tức bước lớn lại đây, hỏi: " Minh Nhi, có phải con lại nghịch ngợm hay không? Sao lại để cho mặt mũi thành ra thế này?"
"Đi, cha dẫn con đi gặp đại phu."
Tiểu cô nương lại uỷ khuất nói: "Cha, không phải do Minh Nhi nghịch ngợm đâu, là hai vị tỷ tỷ ban nãy cùng ăn cơm làm ra đó.'
Hồng Uy Tướng quân vừa nghe vậy làm sao còn nhịn được nữa, lập tức bùng nổ tức giận nói: "ĐiI Cha dẫn con đi đòi lại công đạo!"
Ông ta không thèm quan tâm đối phương là Công Chúa, hay là nữ nhân của Thái tử, ức hiếp nữ nhi của ông ta là không được.
Tiểu cô nương vừa nghe vậy, ánh mắt liền xẹt qua một tia đắc ý cười.
Nàng ta tiếp tục nói: "Cha, người không được tim mẹ kế như thế cho Minh Nhi đâu đó, Minh Nhi sẽ bị ức hiếp đến chết mất, hu hu hưu..."
Tiểu cô nương nhân cơ hội rơi nước mắt, muốn lợi dụng tình thương yêu nữ nhi của cha mình, triệt để cắt đứt hy vọng với hai nữ nhân ngày hôm nay gặp.
Hồng Uy Tướng quân nghe vậy, trên mặt thoáng lộ ra vẻ do dự.
Nụ cười của Thái tử Tây Chiêu cứng đờ trên mặt, hắn ta không thích Hồng Uy Tướng quân này cuồng vọng như vậy.
Ngũ hoàng muội dù có thế nào thì trên người nàng ấy vẫn chảy huyết mạch của Hoàng thất.
Hồng Uy Tướng quân làm như vậy chẳng phải là bất kính với Hoàng thất sao?
Hơn nữa, nữ nhi của Hồng Uy Tướng quân này, có kiêu ngạo tuỳ hứng thế nào hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu là làm rồi loạn kế hoạch của hắn, vậy hắn không thể không quản rồi.
Nhị Cường hơi hơi cau mày, lần đầu tiên hắn cảm thấy, muội muội yêu kiều đáng yêu trước mặt này, thực chất lại là một người vô cùng tâm cơ.
Hắn không ngăn cản nổi sự chán ghét trong lòng, ma xui quỷ khiến lại nói giúp cho Cố An Nhiên và Du Nương.
"Cha, vế roi này quả thực là Ngũ Công chúa và vị cô nương kia đánh, nhưng mà là do Minh Nhi động thủ trước, muốn huỷ đi dung mạo của cô nương gia.'
Hồng Uy Tướng quân vốn dĩ tức giận đùng đùng đòi đi gây chuyện, bỗng nhiên lại hơi bối rồi, tức giận trừng mắt nhìn Minh Nhi.
Minh Nhi thấy kế hoạch báo thù của mình bị phá hỏng rồi, tức giận đến giậm chân, ánh mắt nhìn Nhị Cường cũng trở nên bất thiện.
"Ca Ca, ngươi là người phủ Hồng Uy Tướng quân đó, vậy mà lại đi giúp người ngoài sao?”
"Hay là nói, ngươi là một tên sói mắt trắng, bất luận người phủ Tướng quân đối với ngươi có tốt thế nào, ngươi cũng không ghi nhớ trong lòng sao?”
Nhị Cường nghe tiểu cô nương chất vấn như vậy, sự chán ghét trong lòng không tự giác lại càng tăng cao hơn một chút.
Hắn cảm thấy muội muội này của mình chính là không thể tranh luận nổi, chứ chẳng phải có thể dùng kiêu ngạo tuỳ hứng để hình dung nữa rồi.
Càng quá hơn nữa là, nàng ta dùng sự kiêu ngạo tuỳ hứng của mình để che dấu tâm tư ác độc của nàng ta.
Có lẽ là Hồng Uy Tướng quân phát giác ra ánh mắt của Nhị Cường có chút khác lạ, làm bộ làm tịch trách mắng một tiếng:" Minh Nhi, con nói chuyện với đại ca con kiểu gì thế hả? Con im miệng cho tal"
Ông ta cả đời ròng rã chinh chiến, lại chỉ có một nữ nhi đẻ muộn này, đến nhi tử cũng chẳng có, lại thêm ông ta cũng chẳng có huynh đệ nào khác, đến việc tìm nhi tử để thừa tự cũng không có cách nào làm được.
Nam nhân này, là lúc ông ta từng đến Tuyên Quốc, vô tình nhặt được ở bên đường, sau khi cứu hắn tỉnh lại, phái hiện hắn có thiên phú dị bẩm trên một vài phương diện, có thể trở thành con thừa tựu của phủ Hồng Uy Tướng quân rồi.
Nếu không, đợi khi ông ta qua đời, sợ là Minh Nhi đến cái người chống lưng cho cũng chẳng có nữa.