Chương 781: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (1)
Chương 781: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (1)Chương 781: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (1)
Hoàng đế Tây Chiêu phất tay nói: "Đó là điều đương nhiên."
"Của hồi môn của Hòa Quang công chúa, toàn bộ đều sắm sửa theo tiêu chuẩn của trưởng công chúa.”
Dung phi nghe thấy thế vui mừng không thôi, càng thêm tận tâm hầu hạ hoàng đế dùng thiện. Sau khi dùng thiện xong, bà ấy cảm tạ bội phần mà rời đi.
Có điều lúc về đến cổng cung của mình, bà ấy thu lại ý cười trên mặt, nhéo cánh tay mình cố nặn ra vài giọt nước mắt, lấy khăn tay che mặt rồi trở về trong cung điện.
Du Nương đang đọc sách ngoài điện, tự nhiên nhận ra Dung phi có gì đó không bình thường.
Nàng ấy nhẹ giọng hỏi: "Mau phi, người làm sao thế? Phụ vương làm khó người vì chuyện nữ nhi kháng chỉ hay sao?"
Dung phi làm ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi...
Một lát sau, bà ấy vậy mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt Du Nương khẩn cầu: "Mẫu phi cầu xin con, ngoan ngoãn nghe theo lời của phụ vương con đi."
"Ông ấy nói nếu như con không ngoan ngoãn gả vào phủ Hồng Uy tướng quân, ông ấy sẽ tước phong hiệu của mẫu phi, giáng xuống làm mỹ nhân.”
"Lại càng không phong tước vị cho thập bát nữal"
"Du nhi à, làm người không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, con như vậy sẽ hủy đi đoạn đường sau này của đệ đệ con..."
Du Nương lạnh nhạt liếc nhìn Dung phi nói: "Mẫu phi, năm đó người biết chuyện ta muốn đi hoà thân, người khóc đến mức chết đi sống lại, quỳ trước điện của phụ vương suốt hai ngày hai đêm, cầu xin phụ vương đừng gửi ta đi hoà thân."
"Ta thương người, vì để con đường của người sau này có thể dễ dàng hơn một chút, vì vậy ta đã đồng ý."
"Tại sao bây giờ người lại biến thành như vậy?”
"Lẽ nào có đệ đệ rồi, có chỗ dựa mới rồi, nên người liền không màng sống chết của ta sao?”
"Hồng Uy tướng quân cho đệ đệ chỗ dựa, nhưng người có thể nghĩ cho ta một chút không? Tuổi tác của hắn chẳng kém bao nhiêu với phụ vương."
Dung phi bị Du Nương trách móc, tức giận đến nghẹn họng, nhưng lời lẽ vẫn cực kỳ hùng hổ: "Nữ nhi nhà nào mà không sống như vậy?"
"Nữ nhi nhà nào xuất giá lại không phải vì tiền đồ của phụ thân huynh đệ? "Nếu như ngươi không muốn gả, thì cứ để mẫu thân ngươi đi chết dil
Giờ phút này Dung phi cũng chẳng muốn giả vờ nữa, trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Du Nương.
Du Nương chỉ cảm thấy khổ sở, mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
Sau một lúc lâu im lặng, Du Nương khẽ nói: "Ta gảt"
"Có điều sau này, ta không còn nợ người bất cứ thứ gì nữa." Du Nương bổ sung thêm một câu.
Nhưng dường như Dung phi hoàn toàn không nghe thấy câu sau, hoặc có thể nghe được nhưng cũng chẳng để ý.
Tất cả tâm tư của bà ta đều chú ý vào câu đồng ý gả của Du Nương.
Nghe thấy những lời này, Dung phi vốn dĩ đang không vui lại biến thành khuôn mặt hiền từ của một mẫu thân tốt.
Bà ta vỗ vai Du Nương nói: "Nương cũng không còn cách nào khác, con có thể nghĩ thông suốt thì tốt."
Du Nương không thèm liếc Dung phi một cái, trực tiếp quay trở về tẩm điện của mình.
Tin tức Du Nương được hoàng đế ban hôn cũng truyền đến tai Cố An Nhiên và Đại Cường.
Cố An Nhiên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đêm nay ta sẽ đi gặp Du Nương."
"Nàng ấy đồng ý chuyện gả chồng như vậy, thật sự không hợp lý chút nào!"
Hiện tại Đại Cường cũng rất sốt ruột, nhìn vợ của Lão Nhị sắp trở thành vợ của người khác, hỏi sao hắn không lo lắng cho được.
Tuy nhiên lần này Đại Cường lại không hề trách móc chuyện Du Nương đồng ý lấy chồng, ngược lại hắn rất thấu hiểu cho nàng.
Hắn thở dài nói: "Sao mà nàng ta có thể đồng ý chứ? Chắc chắn là bị ép buộc, không chừng trong lòng đang tuyệt vọng lắm."
"Trước kia nương của ta thường nói nữ tử trên thế gian này rất khốn khổ, luôn dạy ta và Lão Nhị sau này phải đối xử tốt với vợ."
Cố An Nhiên mỉm cười nhìn Đại Cường, lại nghĩ không biết mẹ của Đại Cường và Nhị Cường rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào.