Chương 782: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (2)
Chương 782: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (2)Chương 782: Đệ Cứ Mạnh Miệng Di (2)
Ít nhất thì bà ấy đã dạy dỗ rất tốt hai người con trai của mình, trên đời này rất hiếm người đàn ông nào biết tôn trọng phụ nữ.
Có điêu nhìn thấy nụ cười của Cố An Nhiên, trong lòng Đại Cường lại cảm thấy bất an, tim đập thình thịch.
Hắn đang ngẫm xem không biết có phải mình nói sai cái gì rồi không, vì thế hắn thận trọng nói: An Nhiên, ta không có ý thương hại cô đâu.”
"Trên thế gian này dù cho nữ nhân nào cũng khổ sở, cô thì không như vậy."
Nói xong hắn nhếch miệng cười: "Bởi vì cô là một nữ nhân rất bản lĩnh, so với mạnh mẽ hơn những nam nhân khác nhiều."
"Hơn nữa ta thấy thung lũng Kính Hồ của chúng ta có rất nhiều nam nhân tốt, đa số đều biết thông cảm cho nữ nhân, dù sao cũng trải qua sàng lọc rồi mà."
"Nữ nhân cũng có địa vị không giống với những nữ nhân ở thành khác, bởi vì các nàng đều lao động để sinh sống, đáng nhận được sự tôn trọng."
"Cho dù không ra ngoài kiếm tiền cũng ở nhà làm việc, chăm con cũng là một nghề, đây là điêu mà cô nói với mọi người."
Thậm chí hắn còn ca tụng: "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, nữ tử cũng không phải khổ cực như vậy.
Cố An Nhiên vỗ vai Đại Cường nói: "Đây không phải chuyện nhất thời thay đổi được, thành Kính Hồ hướng tới điều tốt đẹp mà phát triển."
"Ta hy vọng toàn bộ nước Đại Tuyên trong tương lai cũng sẽ trở nên như vậy."
Đại Cường nghĩ đến chuyện gì đó, cảm khái nói: "Như vậy rất tốt, sau này ta không phải lo lắng cho cuộc sống của con gái ta rồi."
"Nếu các thành khác ở nước Đại Tuyên không giống với thành Kính Hồ, vậy sau này con gái của ta không được ga ra khỏi thành Kính Hồ."
Sau khi nói thêm vài câu, Đại Cường cuối cùng khôi phục lại tinh thần: "Có điều, An Nhiên, ta phải ra ngoài."
"Đi đi, nhớ chú ý an toàn." Cố An Nhiên biết hắn định làm gì, dặn dò một tiếng.
Người trong phủ Thái tử không ngăn cản Đại Cường ra vào, cho nên mỗi ngày hắn đi ra ngoài cũng xem như thuận lợi.
Hắn đứng ở góc đường, miệng ngậm một cọng cỏ, trông vô cùng cà lơ phất phơ.
Đây là con đường mà sau khi nhị tướng hạ triều, muốn trở vê phủ Hồng Uy tướng quân thì nhất định phải đi qua.
Không bao lâu sau, quả nhiên Nhị Cường cưỡi ngựa di đến.
Đại Cường ngẩng đầu nhìn con ngựa nọ, bước tới vài bước rồi chặn nó lại giữa đường.
Mấy ngày nay hắn đã tìm hiểu kỹ, Lão Nhị cưỡi ngựa thượng triều, hơn nữa không thích có tùy tùng đi theo.
Hắn lựa chọn nơi này, bình thường không có mấy người qua lại, thích hợp để ra tay.
Nhị Cường vốn dĩ đang thúc ngựa chạy như điên, nhìn thấy bóng người đứng chặn ở giữa đường, liền vội vàng thít chặt dây cương lại.
Mã Trường hí một tiếng, giơ vó lên cao rồi dừng lại.
Nhị Cường hơi bất mãn, bất giác cao giọng: "Ngươi làm sao vậy? Cố ý chặn đường!"
Đại Cường chống nạnh nói: "Đệ hét cái gì hải Hét cái gì mà hét!"
Nhị Cường bị Đại Cường hùng hồn mắng, cảm thấy sửng sốt, sau đó dáng vẻ kiêu ngạo cũng giảm hơn phân nửa.
Hắn nén giọng, trong giọng nói mang theo vẻ thận trọng rất khó nhận ra: "Vị huynh đài này, có thể cho ta qua không?"
"Không được!" Đại Cường từ chối đề nghị của Nhị Cường một cách chắc nịch.
Rồi sau đó hắn vô cùng hối hận nói: "Du Nương sắp phải gả cho tên phụ thân rẻ tiền của đệ rồi, đệ còn có tâm trạng thượng triều hả?”
Nhị Cường khó hiểu: "Ta với công chúa Hứa Quang có quan hệ gì đâu?”
Đại Cường tức giận lẩm bẩm: "Đệ cứ mạnh miệng đi, chờ đến lúc nhớ ra, đệ chắc chắn sẽ hận chết chính mình."
Hắn ngoắc ngón tay với Nhị Cường: "Đệ, lại đây."
Nhị Cường càng ngơ ngác hơn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đó lại xuống ngựa, kề sát tại vào Đại Cường.
Đại Cường nhìn chiếc cổ ngăm đen khoẻ khoắn của hắn, bỗng thình lình quặp xuống.
Nhị Cường không thể nào phản ứng kịp.
Lúc đầu trong mắt Nhị Cường hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó khinh thường nhìn Đại Cường rồi ngất đi.