Chương 785: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (1)
Chương 785: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (1)Chương 785: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (1)
Tuy rằng người hầu không biết tại sao Thái tử lại sắp xếp như vậy, nhưng vẫn dốc toàn lực chạy đi làm theo.
Thái tử Tây Chiêu gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, lẩm bẩm: "Ta còn tưởng hoàng muội đã nghĩ thông suốt, hoá ra lại chơi trò kim thiền thoát xác."
Cái tên ở phủ Thái tử kia chắc hẳn đã quen biết hoàng muội từ sớm.
Thậm chí còn tình nguyện cứu hoàng muội, nếu không đã không trùng hợp như vậy.
Thế còn nữ nhân kia rốt cuộc là ai?
Hắn cầm viên dạ minh châu lên, nhìn rồi lại nhìn, sau đó đột nhiên nhìn về phía ám vệ của mình dặn dò.
Dem mã não xanh mà bản cung sưu tâm được bỏ vào trong hộp gấm."
"Sau đó truyền lệnh đến những binh lính đang án binh bất động đi theo công chúa và vị cô nương ở phủ Thái tử kia, lúc cần thiết thì giúp bọn họ."
Ám vệ dĩ nhiên biết trong phủ Hồng Uy tướng quân không hề có công chúa Hứa Quang.
Công chúa Hứa Quang cũng không tử vong trong đám cháy lớn ở phủ Hồng Uy tướng quân. Hắn nhận lệnh nói: "Vâng, Thái tử điện hạ..."
Rồi sau đó biến mất trong màn đêm mênh mông...
Vốn dĩ ám vệ cưỡi con ngựa tốt nhất, nên nắm chắc khả năng đuổi theo sau Cố An Nhiên và Du Nương.
Nhưng tiếc là có cả Ngân Dạ và Thần Phong nữa, ám vệ không ngủ không nghỉ đi theo một đêm, đến cái bóng cũng không thấy.
Hắn không khỏi cảm thấy chán nản, nhưng xét cho cùng thì hắn cũng đã được huấn luyện tốt.
Mặc dù không đuổi kịp công chúa Hứa Quang, nhưng chỉ cần đi thẳng đến doanh trại đóng quân là được, không có vấn đề gì.
Người quản lý doanh trại nói, mấy ngày trước mới có tin truyền đến, nói là đã đi về hướng thành Mặc An rồi.
Nhưng vẫn luôn lén hạ trại tại một nơi bí mật, tạm thời không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Địa điểm hạ trại, ám vệ cũng biết ở đâu.
Bởi vì tốc độ của Ngân Dạ và Thần Phong cực nhanh, thế nên đoàn người Cố An Nhiên và Du Nương chẳng mấy chốc đã sắp đến thành Mặc An.
Nàng thoáng nhìn sắc mặt của Nhị Cường hỏi: "Cơ thể ngươi thấy không thoải mái à?"
Nhị Cường nghiến răng nói: "An Nhiên, ta không sao cả, nhịn một chút là ổn thôi."
Đại Cường nghe xong, đôi mày đen nhánh nhíu lại như sâu róm: "An Nhiên, hình như Lão Nhị vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hay là chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, để cho đệ ấy khỏe lại tí được không?"
Lúc Đại Cường hỏi câu này có phần dè dặt, Du Nương tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng rất mong chờ.
Mọi người đều biết chiến tuyến có vẻ phát triển nhanh hơn dự kiến, tuy đi Tây Chiêu chỉ mất có mười ngày, nhưng quân Khương đã tập hợp đầy đủ, cũng đã tiến đến gần thành Mặc An rồi.
Cố An Nhiên cũng như bọn họ, chắc chắn rất lo lắng cho chiến sự của thành Mặc An cũng như thành Kính Hồ. Nhưng bộ dạng hiện giờ của Nhị Cường không chịu nổi nữa, vả lại thời gian một ngày cũng không thay đổi được gì.
Người Khương tiến công nhanh như vậy chỉ có một lý do, chính là trừ thành Mặc An và thành Kính Hồ ra, những thành chủ khác đều vì giữ gìn sức mạnh mà những người được cử đi đánh giặc đều đầu hàng rồi.
Nhưng nếu là năng lực của ca ca và Dạ Tu Mặc, chắc không đến mức không nghĩ đến chuyện này.
Vì thế nàng cũng không cần quá lo lắng.
Nàng lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhị Cường, nói: "Vậy nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày đi."
"Tìm một nơi an toàn hạ trại, bây giờ toàn bộ phía nam đều đang giao chiến, rất loạn."
Đại Cường liên tục gật đầu nói: "Ta biết rồi, chuyện tìm nơi hạ trại cứ giao cho ta."
"Trước tiên chúng ta cứ ở chỗ này, ăn gì đó, lát sau lại đi tìm nơi hạ trại được không?”
"Ừ.' Cố An Nhiên không có ý kiến gì.
Mấy ngày gần đây lúc chạy ra khỏi Tây Chiêu, dọc đường đi đều ăn lương khô, quả thật lâu lắm rồi không có một bữa cơm đàng hoàng.
Bây giờ nếu tính dừng lại một ngày để nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, dĩ nhiên không thể bạc đãi chính mình.